Ngày hôm ấy, trời đổ cơn mưa đầu mùa – thứ mưa bất chợt, không hẹn trước, không cần lý do. Mưa quê không ồn ào như mưa phố, nó nhẹ nhàng mà dai dẳng, cứ lặng lẽ thấm sâu vào lòng đất như đang thì thầm điều gì đó với vạn vật xung quanh.
Linh ngồi trong quán cà phê nhỏ nằm gần đầu làng – nơi mới được mở bởi con bé Thảo hàng xóm năm xưa. Mùi cà phê rang xay thoảng trong không khí, cùng tiếng nhạc xưa rì rầm như khơi lại những điều đã ngủ yên trong ký ức.
Cô chọn một góc bàn gần cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài hiên. Chiều nay, cô và Khánh có hẹn, nhưng anh nhắn rằng phải đón mẹ đi khám nên xin lỗi không đến được. Linh không buồn. Cô hiểu – tình cảm chân thành không cần phải lúc nào cũng có mặt, chỉ cần đủ hiện diện trong những điều nhỏ bé.
Đang trầm ngâm, Linh chợt nghe chuông cửa leng keng. Ai đó bước vào. Cô không nhìn ra ngay, chỉ vô thức liếc qua gương kính mờ vì mưa.
Rồi tim cô như ngừng đập.
Dáng người cao gầy, khoác chiếc áo gió xám nhạt, đôi giày thể thao đã cũ sũng nước, và chiếc balô da đeo chéo quen thuộc – tất cả như vừa được mang ra từ một bức tranh ký ức.
Người đó tiến lại gần quầy, đặt chiếc nón lưỡi trai lên bàn, rồi xoay người...
Ánh mắt họ chạm nhau.
Linh bất động. Ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Nam.
Anh không nói gì. Cô cũng không. Cả hai nhìn nhau như thể thời gian vừa đảo ngược, như thể ba năm xa cách chỉ là một giấc mơ. Một khoảnh khắc dài vô tận trôi qua giữa hai ánh nhìn lặng im.
Cuối cùng, chính Nam là người bước tới trước:
– Anh ngồi được chứ?
Linh gật nhẹ, giọng vẫn chưa tìm lại được sự bình tĩnh:
– Ừ… anh về quê… lâu chưa?
Nam ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt trầm mặc, giọng khàn khàn:
– Vừa sáng nay. Về bất ngờ, không ai biết.
– Ừ… em cũng không ngờ. Em tưởng… anh sẽ không bao giờ về nữa.
Nam cười, một nụ cười pha chút tiếc nuối:
– Anh cũng tưởng vậy. Nhưng cuối cùng… con người không trốn được những điều mà mình từng gọi là “gốc rễ”.
Linh siết nhẹ ly cà phê trong tay. Tay cô lạnh ngắt. Những cảm xúc cũ trỗi dậy mạnh mẽ, vừa ấm áp vừa cay đắng.
Cô nhìn Nam một lúc lâu, rồi hỏi:
– Hồi đó… tại sao anh đi mà không nói gì?
Nam im lặng, đôi mắt nhìn ra mưa như đang tìm lại một đoạn ký ức đã phủ bụi.
– Vì lúc đó anh yếu đuối… và ích kỷ. Anh sợ phải đối diện với em, sợ nếu chia tay thì em sẽ đau. Nên anh chọn cách biến mất.
– Biến mất ba năm?
– Ừ. Anh đã sống trong cái bóng của chính mình ba năm đó.
Nam cúi đầu. Lần đầu tiên Linh thấy anh không còn là người đàn ông bản lĩnh, quyết đoán như xưa nữa. Trước mặt cô lúc này là một Nam nhiều vết xước – thật hơn, gần hơn, nhưng cũng xa lạ hơn.
Cô hỏi tiếp, lần này giọng trầm xuống:
– Anh về… là vì em?
Nam ngẩng lên nhìn cô. Không do dự.
– Một phần. Nhưng không phải để xin em quay lại. Mà để xin em... tha thứ.
Linh cảm thấy lồng ngực như nghẹn lại. Những tổn thương năm xưa cô đã cố chôn vùi. Giờ đây, lời xin lỗi ấy lại khiến những vết thương cũ đau trở lại, nhưng cũng như một cơn mưa rửa sạch rêu phong bám lâu trong tim.
Họ ngồi im như thế rất lâu, mặc cho cơn mưa rơi đều ngoài hiên. Cuối cùng, Nam đứng dậy, lấy từ túi áo một mẩu giấy nhỏ, đặt xuống bàn:
– Đây là địa chỉ trọ tạm của anh ở dưới chợ huyện. Nếu một lúc nào đó em muốn gặp… cứ đến.
Linh cầm mảnh giấy, im lặng. Nam khẽ gật đầu rồi rời đi, dáng người hòa vào màn mưa, lặng lẽ như khi anh đến.
Tối đó, Linh ngồi bên bàn học cũ, hai tay ôm gối, mắt nhìn mảnh giấy có địa chỉ của Nam. Trên kệ, lá thư của Khánh vẫn nằm đó, bên cạnh chiếc hộp ký ức chưa khép lại.
Cô cảm thấy mình như đứng giữa hai con đường:
Một bên là Khánh – người chân thành, an yên, như cánh đồng quê lặng lẽ vỗ về tâm hồn.
Một bên là Nam – người từng khiến tim cô rung động mãnh liệt, như cơn giông bất ngờ nhưng không dễ quên.
Linh biết, cô không thể chọn khi chưa thực sự hiểu mình đang cần gì. Tình yêu không phải là chọn người tốt nhất, mà là chọn người khiến mình được là chính mình nhất.
Đêm ấy, hoa gạo vẫn rơi rụng đầy trước sân.
Và trong lòng Linh, mùa hoa gạo năm nay… đã không còn bình yên nữa.