Mấy hôm nay trời trở nắng. Những cánh hoa gạo vẫn rơi rụng trên lối đi đất đỏ, nhuộm cả bầu không khí một màu rực rỡ nhưng nặng trĩu. Làng quê tưởng như yên bình, vậy mà trong lòng Linh, từng ngày trôi qua lại chênh vênh hơn bao giờ hết.
Cô vẫn chưa đến gặp Nam. Mảnh giấy có địa chỉ trọ vẫn nằm nguyên trong ngăn ví, mỗi lần nhìn thấy lại khiến tim cô nhói lên như bị chạm vào một vết sẹo chưa kịp lành.
Khánh thì vẫn như mọi ngày – âm thầm, chu đáo, có mặt đúng lúc, không đòi hỏi điều gì. Anh không hỏi đến mối quan hệ giữa cô và người con trai đã bất ngờ xuất hiện hôm đó ở quán cà phê, cũng không bày tỏ bất cứ thái độ nào, nhưng ánh mắt anh – đôi mắt biết nói ấy – ngày càng buồn.
Chiều hôm đó, Khánh rủ Linh ra bờ ruộng sau làng – nơi đang trổ bông lúa non xanh mướt như một tấm thảm mềm trải dài bất tận. Gió thổi rì rào, mang theo mùi thơm của đồng đất, của mùa vụ sắp tới, và cả những điều chưa nói ra.
Khánh đặt xuống chiếc rổ đựng vài món ăn quê: cơm nắm, trứng luộc, và nắm muối mè thơm nức.
– Tớ nhớ cậu thích ăn món này. – Anh nói, mắt không nhìn vào Linh mà chăm chú lột vỏ trứng.
Linh cười khẽ:
– Cậu còn nhớ à?
– Làm sao quên được. Mỗi lần mẹ tớ làm muối mè là cậu chạy qua xin, bảo ăn với cơm nguội mới ngon.
Linh ngồi xuống bên cạnh, đôi tay đan vào nhau. Không khí trở nên yên ắng lạ thường, chỉ còn tiếng chim sẻ lách chách trên hàng tre.
Sau một lúc, Khánh lên tiếng, giọng đều đều nhưng sâu:
– Linh này… nếu như một người đã chờ cậu rất lâu, nhưng khi cậu trở về, trái tim cậu lại xao động vì một người khác… thì người đó nên làm gì?
Linh sững người.
– Cậu đang nói đến tớ… và Nam?
Khánh không trả lời. Anh chỉ thở ra thật chậm, mắt nhìn thẳng về phía chân trời đỏ nhạt đang dần buông xuống.
– Tớ không trách cậu. Thật đấy. Nhưng tớ cũng không thể giả vờ như không thấy điều gì đang thay đổi.
Linh cúi đầu, hai tay siết chặt vạt áo.
– Khánh, tớ xin lỗi… Tớ thật sự không biết mình đang nghĩ gì. Mọi thứ đến quá bất ngờ. Tớ chưa kịp sắp xếp cảm xúc của chính mình.
Khánh quay sang, ánh mắt anh dịu dàng nhưng kiên định:
– Linh, cậu có quyền bối rối, có quyền không chọn ai cả. Nhưng tớ… chỉ muốn nói một điều.
– Là gì?
– Tớ vẫn thích cậu. Dù cho trái tim cậu có thuộc về ai đi nữa. Và nếu một ngày nào đó cậu mỏi mệt vì những lựa chọn, tớ vẫn sẽ đứng ở đây – nơi cậu có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Linh bật khóc.
Cô không muốn làm tổn thương Khánh – người con trai hiền lành, thẳng thắn, sẵn sàng đứng sau lưng cô mà không cần được gọi tên. Nhưng trái tim cô… cũng không ngừng nhớ đến ánh mắt của Nam, lời hứa dở dang năm nào, và cả nụ cười khiến cô từng tin rằng không có gì là không thể vượt qua.
Tối đó, Linh về đến nhà, đầu óc quay cuồng giữa bao nhiêu suy nghĩ. Bà nội nhìn thấy cháu gái thất thần thì nhẹ nhàng kéo tay ngồi xuống bên mâm cơm.
– Lại nghĩ ngợi à?
Linh gật.
– Con sợ… làm tổn thương người này thì lại dằn vặt người kia. Con sợ mình ích kỷ.
Bà nội thở dài, giọng chậm rãi:
– Con gái à, con người không ai tránh khỏi những phút trái tim chia hai. Nhưng đến cuối cùng, con cần phải thành thật với cảm xúc của mình. Sự thương hại không làm nên tình yêu. Còn quá khứ… chỉ nên là một phần để nhớ, không phải là thứ để ràng buộc.
Linh lặng im.
Câu nói của bà như một mũi kim chọc thủng lớp sương mù trong tim cô.
Đêm ấy, Linh quyết định đến khu trọ nơi Nam đang ở.
Con đường dẫn xuống chợ huyện không xa, nhưng mỗi bước đi như đè nặng lên lồng ngực. Lúc đến nơi, trời vừa tắt nắng, ánh đèn vàng le lói hắt ra từ dãy nhà trọ cũ kỹ.
Nam đang đứng trước cửa phòng, có vẻ như đang chờ ai đó.
Khi nhìn thấy Linh, anh khẽ nở nụ cười:
– Em đến rồi.
Linh gật đầu. Cô bước tới, hai người im lặng vài giây, rồi cùng bước vào phòng.
Căn phòng nhỏ, đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn gỗ, chiếc quạt máy kêu rè rè và tách trà đã nguội. Nam rót nước, đưa cho Linh, ánh mắt anh dịu lại:
– Anh không mong em tha thứ ngay. Cũng không mong em lựa chọn điều gì cả. Chỉ muốn em hiểu rằng… anh đã trưởng thành hơn, đủ để đứng trước em và nói rõ ràng mọi chuyện.
Linh nhìn vào mắt anh, không trốn tránh:
– Em chưa quên được những gì anh làm. Cả sự im lặng ngày anh rời đi. Nhưng em cũng không phủ nhận… em đã từng nhớ anh, rất nhiều.
Nam ngồi xuống đối diện cô, giọng nhẹ như gió:
– Vậy thì, cho anh một cơ hội. Không phải để nối lại, mà là để hiểu nhau lại từ đầu. Không gấp. Không ràng buộc. Chỉ là… hai người cũ học cách làm bạn một lần nữa.
Linh khẽ mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhưng đã bớt nặng nề hơn rất nhiều.
Đêm ấy, khi trở về nhà, Linh đứng trước gốc gạo lớn giữa sân, ngẩng nhìn những chùm hoa đỏ rực trong đêm.
Trái tim cô chưa chọn được con đường, nhưng ít nhất, cô đã biết mình cần lắng nghe điều gì.
Và Mùa hoa gạo năm nay – không còn là mùa của chờ đợi, mà là mùa của thấu hiểu, của bắt đầu lại từ chính những điều chưa kịp nói.