Những ngày sau đó, Linh sống giữa hai khoảng trời. Buổi sáng, cô dậy sớm quét sân, nấu ăn cùng bà, đi dạo quanh làng, có khi ghé quán cà phê nhỏ giúp Thảo sắp xếp vài thứ. Chiều về, Khánh lại tới nhà phụ sửa mái bếp, trồng mấy luống hoa ngoài hàng rào. Tối đến, Nam nhắn vài dòng hỏi thăm, thỉnh thoảng rủ Linh ra chợ đêm, chỉ ngồi nói chuyện bên ly sữa đậu nành nóng.
Không ai thúc ép cô phải chọn. Nhưng chính sự tử tế từ cả hai khiến Linh thấy nặng lòng hơn bao giờ hết.
Cô muốn biết rõ tất cả, muốn hiểu điều gì đã khiến mọi thứ rối rắm thế này. Và cô biết, có một câu hỏi chưa từng được trả lời: Vì sao Nam lại đột ngột biến mất ba năm trước?
Chiều thứ Bảy, Linh hẹn gặp Nam dưới gốc gạo già ở đầu làng – nơi hai người từng dừng lại lần cuối cùng trước khi anh rời đi.
Gốc cây vẫn đó, tán lá vẫn xanh ngắt, hoa gạo vẫn rụng từng cánh như lửa cháy, nhưng lòng người thì đã khác.
Nam đến đúng giờ. Vẫn chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần jeans cũ bạc màu, dáng người gầy hơn trước. Anh mang theo một túi nhỏ, đặt xuống bên gốc cây rồi nói khẽ:
– Hôm nay trời đẹp nhỉ?
Linh gật nhẹ, ánh mắt không rời những bông hoa rơi:
– Ừ, giống hôm anh đi. Cũng nắng như vậy.
Cả hai im lặng.
Rồi Linh lên tiếng:
– Nam… em cần biết sự thật. Vì sao anh rời đi? Không một lời nhắn, không một lời từ biệt. Em không tin đó chỉ là “yếu đuối” như anh từng nói.
Nam thở dài. Gió thổi nhẹ qua, thổi bay vài cánh hoa rơi xuống tóc Linh. Anh cúi đầu, giọng chậm rãi:
– Anh không định nói ra. Nhưng có lẽ… em xứng đáng được biết.
Anh rút từ túi áo ra một mảnh giấy cũ, đã nhàu nhĩ. Đó là kết quả xét nghiệm của mẹ anh – người từng một thời chống chọi với căn bệnh ung thư gan.
– Ngày anh quyết định rời đi, là ngày bác sĩ gọi điện báo mẹ chỉ còn sống được vài tháng. Anh không muốn kéo em vào một thời gian đầy nước mắt. Em lúc đó còn quá trẻ, đang mơ về tương lai, còn anh thì... chỉ có thể quay về làm một đứa con trai chăm mẹ đến giây phút cuối cùng.
Linh chết lặng.
Nam nhìn sâu vào mắt cô, ánh nhìn đượm buồn:
– Anh không dám nói. Vì anh biết em sẽ muốn đi cùng. Nhưng anh thì không đủ can đảm để để em thấy mẹ anh từng ngày một héo tàn. Anh chọn cách ra đi, để em có thể ghét anh, để em tiếp tục sống một cuộc đời không có gánh nặng của quá khứ.
Linh nắm chặt vạt áo. Nước mắt cô lặng lẽ rơi.
Cô từng trách anh ích kỷ, vô tâm, tàn nhẫn. Nhưng chưa từng nghĩ, đằng sau sự im lặng ấy lại là nỗi đau lớn đến thế.
– Mẹ anh mất rồi? – cô hỏi, nghẹn lời.
Nam gật đầu.
– Sau khi bà mất, anh đi làm suốt, không dám về quê, không dám đến gần những gì từng thuộc về em.
– Vì sao giờ anh lại về?
– Vì anh không muốn hèn nhát thêm nữa.
Cả hai im lặng rất lâu. Linh không biết mình nên giận hay nên thương. Trái tim cô đau như bị ai bóp nghẹt.
Nam đứng dậy, rút từ túi xách ra một chiếc khăn tay nhỏ, đặt vào tay cô:
– Em còn nhớ không? Khăn tay em thêu cho anh hồi cấp ba. Anh vẫn giữ. Suốt ba năm.
Linh nhìn chiếc khăn, viền ren xanh đã sờn, nhưng từng mũi thêu chữ “N&L” vẫn còn đó.
Giây phút ấy, cô hiểu rằng, dù Nam có biến mất khỏi thế giới của cô ba năm, nhưng anh chưa từng rời khỏi trái tim cô hoàn toàn.
Tối hôm đó, Linh không về nhà ngay. Cô ghé qua bờ đê, nơi Khánh đang dắt bò về ngang qua.
Khánh ngạc nhiên khi thấy cô, nhưng vẫn cười:
– Đi đâu giờ này vậy? Không sợ trời mưa à?
Linh gật đầu, ánh mắt có gì đó khác đi – sâu hơn, buồn hơn.
– Tớ vừa gặp Nam. Anh ấy kể hết mọi chuyện.
Khánh không hỏi “chuyện gì”, cũng không gặng hỏi cô sẽ chọn ai. Anh chỉ gật nhẹ, như thể đã đoán trước điều đó.
– Vậy... cậu sẽ quay lại với anh ấy?
Linh lắc đầu:
– Tớ không biết. Tớ chỉ biết… giờ tớ thương cả hai người. Mỗi người một cách.
Khánh cười, một nụ cười rất buồn, nhưng dịu dàng:
– Linh này, không có gì sai khi cậu không chắc chắn. Tớ chỉ mong… dù là ai, cậu cũng sẽ hạnh phúc. Còn tớ, tớ vẫn là Khánh – người sẽ luôn có mặt nếu cậu cần một bờ vai yên lặng.
Câu nói ấy khiến Linh rơi nước mắt một lần nữa trong ngày hôm nay.
Đêm xuống. Linh ngồi bên cửa sổ phòng, ôm chiếc khăn tay cũ trong tay, lòng rối như tơ vò.
Hai người đàn ông – hai đoạn ký ức – và một mùa hoa gạo đang rực cháy trên bầu trời quê hương.
Cô biết, mình không thể kéo dài mãi thế này. Một ngày không xa, cô sẽ phải đưa ra lựa chọn. Không phải chọn ai đúng hơn… mà là ai khiến cô được là chính mình nhất.