mùa hoa gạo nở

Chương 7: Những Cánh Hoa Trong Mơ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời mưa lâm râm suốt đêm.

Linh thao thức bên khung cửa sổ, nhìn những hạt mưa nhỏ vẽ từng đường chéo lên khung kính cũ. Chiếc khăn tay Nam đưa hôm qua vẫn nằm trên bàn, cạnh đó là một đóa hoa gạo khô mà Khánh tặng cách đây vài hôm.

Cô nhìn cả hai món quà, lòng dậy lên một cảm xúc khó gọi tên.

Một người từng là quá khứ – đau đến nghẹn ngào.

Một người lặng lẽ bên hiện tại – dịu dàng và kiên nhẫn.

Nhưng cô vẫn chưa biết đâu là tương lai.


Sáng hôm sau, khi trời vừa dứt mưa, Linh dậy sớm nấu cháo cho bà. Nhưng vừa bưng bát cháo vào phòng thì cô hốt hoảng khi thấy bà nằm bất động, hơi thở yếu ớt.

Bà! Bà ơi!

Linh run rẩy lay người bà, nước mắt trào ra theo bản năng. Cô vội vàng gọi Khánh. Chỉ mười phút sau, anh đã có mặt cùng xe máy, đưa hai bà cháu lên trạm y tế xã.

Từng giây trôi qua nặng nề.

Bà được đưa vào phòng cấp cứu. Linh ngồi co ro trên chiếc ghế nhựa lạnh ngắt, tay siết chặt điện thoại.

Nam cũng tới sau đó không lâu. Anh ngồi xuống bên cạnh Linh, không nói gì, chỉ đặt tay nhẹ lên vai cô.

– Bà nội em bị tụt huyết áp cấp tính. May mà đưa vào kịp. Bác sĩ bảo cần nghỉ ngơi, theo dõi vài ngày – Khánh bước ra từ phòng bác sĩ, giọng nhẹ nhưng ánh mắt đầy lo lắng.

Linh mím môi, gật đầu cảm ơn.

Trong khoảnh khắc đó, cô thấy cả hai người đàn ông mình thương đều đang hiện diện – mỗi người một cách.


Chiều xuống, mưa lại rơi. Linh ngồi trông bà, tay không rời bàn tay gầy guộc ấy.

Bà tỉnh lại, giọng yếu ớt:

– Linh à… nếu nội có mệnh hệ gì… con đừng một mình. Hãy chọn ai đó thật lòng yêu thương con…

– Bà đừng nói vậy… – Linh bật khóc.

Bà mỉm cười, khóe mắt già nua chùng xuống:

– Có những người con người ta thương cả đời, nhưng không thể sống cùng. Cũng có người đến sau, nhưng lại là bến đỗ. Con phải chọn bằng trái tim… nhưng cũng đừng quên chọn bằng sự bình yên.


Tối đó, Linh ra ngoài hành lang bệnh viện hít thở chút không khí. Cô bắt gặp Khánh đang ngồi dưới mái hiên, tay cầm túi bánh bao nóng hổi.

– Cậu ăn đi, từ sáng đến giờ chưa có gì vào bụng.

Linh đón lấy, lòng ấm lên đôi chút.

– Khánh này… – cô gọi khẽ.

– Hử?

– Nếu một ngày nào đó tớ chọn Nam… cậu có giận tớ không?

Khánh nhìn cô rất lâu. Mưa rơi nhẹ trên bờ vai anh.

– Tớ không giận. Chỉ mong cậu đừng chọn vì tiếc. Cũng đừng ở lại vì thương hại.

Linh cụp mắt.

– Cậu là người tốt… tớ sợ sẽ làm tổn thương cậu…

Khánh cười, có chút gì đó như mưa tan giữa mắt:

– Linh à, ai yêu cũng đều sẽ tổn thương thôi. Quan trọng là… cậu sống thật với trái tim mình.


Đêm hôm ấy, Linh mơ thấy mình đứng giữa một cánh đồng hoa gạo – hoa nở rực đỏ như lửa. Nam đứng một bên, Khánh đứng bên còn lại. Cô giơ tay ra, mà không biết mình nên bước về hướng nào.

Cánh hoa rơi xuống, chạm vào tay cô – mỏng manh và dễ vỡ.

Khi tỉnh dậy, Linh hiểu: không thể mãi hoài nghi. Sự chần chừ cũng là một cách làm đau người khác.


Sáng hôm sau, bà khỏe lại đôi chút. Linh đưa bà ly sữa, ngồi bên giường, lòng đã dịu hơn.

Cô biết, hành trình của trái tim sẽ không dễ dàng. Nhưng cô không thể lẩn tránh nữa.

Một ngày nào đó – rất gần – Linh sẽ phải nói ra tất cả. Với Khánh. Với Nam. Và với chính mình.


Cuối chương 7, không khí truyện bắt đầu trầm lắng hơn, tạo tiền đề để Linh bước sang giai đoạn “chuyển mình” trong cảm xúc – và từ chương 8 trở đi, cô sẽ bắt đầu đối diện thật sự với lựa chọn tình cảm, với những gút mắc trong lòng và một lá thư từ mẹ cô để lại trước khi mất sẽ bất ngờ được hé lộ…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.