mùa hoa sau cơn mưa

Chương 3: Những tách trà trong buổi chiều muộn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, bầu trời như được pha loãng trong gam màu xám bạc. Mưa vừa dứt, ánh nắng cuối ngày rơi xuống sân bệnh viện, mỏng như sợi tơ. Ngọc vừa kết thúc ca trực buổi sáng, mệt mỏi nhưng lại chần chừ không muốn về.

Cô mua hai ly trà nóng ở căn tin rồi quay trở lại phòng bệnh số 302 — nơi Minh vẫn đang ngồi tựa đầu vào thành giường, đôi mắt lặng lẽ dõi ra cửa sổ.

— Anh vẫn chưa ngủ à? – Ngọc bước vào, giọng nhẹ.

Minh quay lại, nụ cười thoáng hiện trên môi:

— Tôi sợ nếu ngủ thì sẽ bỏ lỡ buổi chiều nay. Cơn mưa vừa tạnh, không khí trong lành lắm.

— Thế thì hợp lý — cô nói, đặt ly trà lên bàn nhỏ cạnh giường — tôi mang cho anh một ly. Không phải thuốc, chỉ là trà gừng thôi.

Minh khẽ bật cười:

— Bác sĩ mà mang đồ uống cho bệnh nhân, liệu có phạm quy không?

— Cứ xem như hôm nay tôi không phải bác sĩ, mà là… một người bạn.

Câu nói ấy khiến không khí giữa họ dịu lại. Minh đón ly trà, khẽ nhấp một ngụm. Hơi nóng bốc lên, tan vào không gian tĩnh mịch.

— Lâu rồi tôi mới thấy hương gừng. Ở nhà tôi cũng hay nấu, nhưng mà… – anh ngập ngừng, ánh mắt thoáng buồn – giờ thì chẳng còn ai để nấu cùng.

Ngọc im lặng. Cô hiểu cảm giác ấy hơn ai hết. Mất đi người thân, căn nhà vốn đầy tiếng nói bỗng trở nên trống rỗng đến đáng sợ.

— Mẹ tôi cũng từng thích trà gừng – cô nói chậm rãi – bà bảo rằng khi buồn, đừng uống cà phê. Hãy uống trà gừng, để nhớ rằng thứ gì cay đắng nhất cũng có thể làm ấm tim mình.

Minh nhìn cô, ánh mắt dịu đi:

— Bà nói đúng. Hóa ra, cay cũng là một dạng của ấm áp.

Cả hai cùng im lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ khẽ tích tắc và ánh nắng vàng cuối cùng của ngày rơi trên bàn.

Một lát sau, Minh khẽ hỏi:

— Bác sĩ Ngọc, tại sao cô chọn nghề này?

Câu hỏi ấy khiến cô sững người. Cô không nhớ bao lâu rồi chưa ai hỏi mình điều đó.

— Có lẽ… vì tôi từng muốn cứu lấy người mình yêu thương, nhưng không kịp. – Giọng cô trầm xuống – Khi ấy tôi còn nhỏ, mẹ bị bệnh tim. Tôi ước giá như mình có thể làm gì đó, nhưng không thể. Từ đó, tôi chọn y học, để ít nhất… có thể cứu được ai đó khác.

Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Ánh nhìn anh chứa đựng sự thấu hiểu không cần lời.

Một lúc lâu sau, anh lên tiếng:

— Tôi chụp ảnh vì sợ quên. Thế giới này thay đổi quá nhanh, người ta cũng vậy. Ảnh là cách duy nhất để tôi giữ lại khoảnh khắc, ngay cả khi mọi thứ biến mất. Nhưng rồi tôi phát hiện… có những thứ dù chụp hàng nghìn tấm cũng không thể lưu lại được.

— Ví dụ như gì?

— Như… cảm giác khi người mình thương cười với mình lần cuối.

Ngọc khẽ khựng. Giọng nói của anh trầm, buồn nhưng không bi lụy. Cô không hỏi thêm, chỉ nhìn anh, thấy ánh sáng nơi khóe mắt anh đang run lên — thứ ánh sáng vừa đẹp vừa mong manh như ánh chiều tàn ngoài kia.

Khi Ngọc rời khỏi phòng, trời đã ngả sang tím. Cô dừng chân ở hành lang, nhìn lại. Qua lớp kính, cô thấy Minh vẫn ngồi đó, ly trà trong tay, mắt hướng ra bầu trời đang dần tối.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương gừng thoang thoảng.

Cô nhận ra rằng, đôi khi người ta không cần nói quá nhiều để hiểu nhau — chỉ cần một buổi chiều, hai tách trà, và sự im lặng đủ dài để lòng mình bớt cô đơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×