Buổi sáng, ánh nắng đầu ngày len qua khung cửa kính, chạm lên vai áo trắng của Ngọc khi cô bước vào phòng bệnh. Minh đang ngồi trên giường, đôi tay cầm máy ảnh cũ, ánh mắt tập trung nhưng thoáng buồn.
— Anh vẫn còn chụp được sao? – cô hỏi khẽ, giọng pha chút ngạc nhiên.
— Không nhiều. Tay tôi đôi khi run, nhưng vẫn cố giữ. Cảm giác bấm máy khiến tôi thấy mình… còn sống.
Ngọc nhìn chiếc máy ảnh, lớp sơn bạc đã tróc, chỗ tay cầm còn in dấu mồ hôi. Đó không chỉ là vật dụng, mà là kỷ vật, như phần nối dài của quá khứ.
— Tôi tưởng anh không muốn nhắc đến những thứ cũ.
Minh cười nhạt:
— Có những thứ, dù muốn quên cũng không thể. Giống như việc cô vẫn luôn đeo chiếc vòng tay cũ, dù nó đã sờn.
Ngọc khựng lại. Chiếc vòng tay nhỏ bằng bạc, quà của mẹ, chưa bao giờ rời khỏi cổ tay cô. Cô không ngờ anh tinh ý đến vậy.
— Vậy còn những bức ảnh kia? – cô nhìn về tập hồ sơ và laptop trên bàn, nơi màn hình vẫn mở dang dở.
Minh ngập ngừng, nhưng rồi khẽ nghiêng người:
— Cô muốn xem chứ?
Ngọc gật đầu. Anh mở thư mục tên “Dưới Mưa”. Trên màn hình, hàng loạt bức ảnh hiện ra — những khuôn mặt, những con đường, và những đôi mắt ẩn chứa nhiều câu chuyện.
— Đây là dự án tôi chưa hoàn thành. Tôi chụp những người đang đi qua giai đoạn khó khăn trong đời. Họ đều không biết mình đang được chụp. Tôi muốn ghi lại khoảnh khắc chân thật nhất – khi người ta vừa đau, vừa cố mạnh mẽ.
— Vậy… còn bức này? – Ngọc chỉ vào một bức ảnh đặc biệt: một cô gái đứng dưới mưa, mặt ngẩng lên trời, đôi mắt nhắm lại, nước mưa và nước mắt hòa làm một.
Minh im lặng vài giây.
— Đó là bức tôi chụp một năm trước, ở cùng nơi cô đã đứng hôm chúng ta gặp nhau lần đầu.
Ngọc bàng hoàng:
— Anh… chụp tôi ư?
— Không cố ý. Khi tôi nhìn thấy cô, tôi nghĩ mình đang nhìn thấy chính mình – người đã mất đi thứ không thể lấy lại.
Cô không nói được lời nào. Cảm giác lạ lẫm trào lên trong lòng — vừa xúc động, vừa bối rối. Hóa ra ngay từ đầu, họ đã cùng đứng dưới một cơn mưa, chỉ khác là anh ở phía sau ống kính, còn cô ở giữa nỗi đau.
— Tôi chưa bao giờ hoàn thiện bộ ảnh này, – Minh khẽ nói, ánh mắt dán vào màn hình – vì mỗi nhân vật trong đó đều thiếu một kết thúc. Có lẽ tôi sợ phải nhìn thấy họ hạnh phúc mà mình thì không.
Ngọc nhìn anh. Trong đôi mắt ấy, cô thấy rõ một nỗi cô độc quen thuộc — thứ mà cô từng mang suốt những năm tháng mất mát.
— Anh có nghĩ rằng đôi khi, không hoàn thành cũng là một cách để giữ lại điều đẹp nhất không?
Minh khẽ cười, một nụ cười buồn mà dịu dàng:
— Có lẽ cô nói đúng. Nhưng tôi vẫn muốn một ngày nào đó, có thể chụp được tấm cuối cùng — bức ảnh mà trong đó, ai đó thật sự mỉm cười.
Cô không đáp, chỉ khẽ bước đến, chạm vào máy ảnh trên tay anh.
— Vậy khi nào anh chụp được bức ảnh đó, hãy nói tôi biết. Tôi muốn nhìn thấy nụ cười ấy.
Minh nhìn cô, trong ánh mắt thoáng qua một tia sáng nhỏ — thứ ánh sáng mà có lẽ chính anh cũng đã quên mất mình còn giữ.
Buổi chiều, khi Ngọc rời đi, trời lại bắt đầu đổ mưa. Cô đứng dưới mái hiên bệnh viện, nhìn giọt nước rơi thành vệt dài. Trong lòng bỗng vang lên một ý nghĩ: có lẽ, những gì chưa hoàn thành mới là thứ khiến người ta không ngừng sống tiếp.