mùa hoa sau cơn mưa

Chương 9: Lời hứa nơi cuối đông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng mười hai, thành phố chìm trong hơi lạnh đầu mùa. Bệnh viện rực sáng giữa đêm như một ngọn hải đăng giữa biển sương. Ngọc vừa kết thúc ca trực dài, bước ra khỏi phòng bệnh thì điện thoại rung lên — một số lạ từ nước ngoài.

“Xin lỗi… cô là người thân của anh Trần Minh phải không?”

Giọng nói bên kia là của một người phụ nữ, run run và xa xăm.

Ngọc khựng lại.

“Anh ấy… gặp tai nạn trong chuyến chụp ảnh ở Hokkaido. Hiện đang hôn mê, tình trạng chưa ổn định. Trong túi anh có một tấm hình và mảnh giấy ghi tên cô. Nên chúng tôi gọi.”

Cô đứng lặng. Cả thế giới như sụp xuống. Cơn gió lạnh thổi qua, kéo theo nỗi tê dại lan khắp người.

Ba ngày sau, Ngọc xin nghỉ phép bay sang Nhật. Tuyết phủ trắng xóa hai bên đường, mảnh đất xa lạ khiến cô vừa run vì lạnh, vừa run vì sợ. Cô tìm đến bệnh viện nơi anh nằm — phòng trắng, mùi thuốc khử trùng nặng nề.

Minh nằm đó, khuôn mặt bình yên như đang ngủ. Chỉ có làn da nhợt nhạt và vết băng trắng trên trán nhắc rằng mọi thứ đang thật.

Cô nắm tay anh, lạnh buốt.

— Anh nói sẽ về sớm mà… sao lại thất hứa với tôi?

Nước mắt rơi lên tay anh, nhưng anh không đáp.

Cô lấy trong túi ra tấm ảnh chụp dở dang — bức cô chụp anh bên bờ sông mùa hạ.

— Anh còn nợ tôi một bức ảnh hoàn chỉnh… nhớ không?

Những ngày sau đó, Ngọc ở lại bệnh viện, thức trắng nhiều đêm bên giường anh. Cô kể cho anh nghe về bệnh nhân mới, về ca trực, về bầu trời quê nhà. Mỗi lời nói như một sợi chỉ mong manh nối giữa hai thế giới — nơi một người đang ngủ, và một người không dám rời đi.

Một đêm, cô mở điện thoại của anh, tìm thấy trong thư nháp một đoạn ghi chú chưa gửi:

“Nếu một ngày em đọc được những dòng này, nghĩa là anh đã không kịp nói.

Anh không sợ chết, anh chỉ sợ mình không kịp giữ lời — rằng sẽ không rời xa em nữa.

Ngọc, nếu có thể, hãy sống thay cả phần anh. Đừng khóc, vì ánh sáng em mang trong tim đủ để sưởi ấm cả hai người rồi.”

Ngọc gập máy, ôm lấy anh.

— Anh phải tỉnh dậy nghe chưa? Tôi chưa cho phép anh bỏ đi lần nữa đâu.

Cuối đông, khi tuyết bắt đầu tan, một buổi sáng ánh nắng rọi qua khung cửa sổ, Minh khẽ động ngón tay.

Ngọc nhìn thấy, òa khóc.

Anh không nói được, nhưng ánh mắt anh mở ra, nhìn cô — yếu ớt, nhưng đủ để khiến tim cô nghẹn lại.

— Chào mừng anh trở về. — Cô khẽ nói, giọng run.

Và anh mỉm cười, rất khẽ.

Cuối chương, Ngọc viết vào cuốn sổ đặt cạnh giường anh:

“Có những lời hứa không cần nói ra vẫn được giữ trọn. Và có những người, chỉ cần họ thở thôi, đã là phép màu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×