Sáng sớm, khi sương còn lững lờ trên mái tranh, Khải bước chân về làng. Con đường làng vắng lặng, chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc dưới gót chân, mùi đất ẩm quyện lẫn hương trầm thoảng trong gió. Nhiều năm sống ở thành phố, anh đã quen với nhịp sống hối hả, với khói bụi và tiếng còi xe inh ỏi, nhưng giờ đây, trong khoảnh khắc trở về quê hương, mọi thứ dường như lắng lại, yên bình đến lạ thường.
Khải dừng lại trước cổng làng, nhìn quanh. Những ngôi nhà thấp thoáng sau hàng cau già, mái ngói đỏ rêu phong, những bông hoa dại mọc bên đường. Anh chợt nhận ra mình đã nhớ mùi quê hương hơn cả những tòa nhà cao tầng và con đường nhựa thẳng tắp ở thành phố. Chợt, mùi hương quen thuộc, nhẹ nhàng nhưng nồng nàn, đưa anh tới xưởng hương nhỏ nép mình sau rặng tre xanh.
Bên trong, những thanh niên đang quấn hương, tay thoăn thoắt và điệu nghệ. Khải dừng lại, ngắm nhìn. Hương trầm bay lên như sương khói, cuộn tròn theo ánh sáng ban mai. Anh chưa từng thấy nghề này gần gũi và tĩnh lặng đến vậy. Khải đi theo từng bước chân, từng nhịp tay vụng về của họ, bỗng nhận ra trong mắt những người làm nghề ấy có gì đó say mê, bình dị mà sâu sắc.
Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Khải! Làm gì mà đứng ngoài mãi vậy?” Khải quay lại, thấy Mai – cô gái làng hương, tay cầm bó hương còn ướt nhựa, ánh mắt sáng lên khi thấy anh. Mai đã lớn hơn trước, đôi tay thon thả nhưng chắc chắn, dáng điệu tự tin như chính những hương trầm cô quấn từng ngày.
“Anh… về quê một thời gian,” Khải đáp, giọng khẽ lạc. Anh cười, cố gắng giấu sự bỡ ngỡ khi nhìn xưởng hương ngập tràn ánh sáng bình minh. Mai cười đáp lại, dẫn anh đi quanh xưởng, giới thiệu từng công đoạn, từng dụng cụ: tre để cuốn hương, nhựa trầm được chọn kỹ lưỡng, cách bảo quản để hương giữ được mùi thơm lâu.
Khải quan sát, lắng nghe. Mỗi chi tiết nhỏ, từ nhịp tay cuốn hương của những người thợ đến mùi khói trầm thoảng trong không khí, khiến anh cảm thấy vừa xa lạ vừa thân thuộc. Anh nhận ra, giữa phố thị ồn ào và cuộc sống xô bồ, bản thân đã bỏ quên những điều bình dị nhưng đầy sức sống này.
Mai dừng lại, nhìn Khải, ánh mắt dịu dàng: “Anh thấy nghề này thế nào? Khó không?” Khải mỉm cười, cất giọng: “Khó… nhưng… có gì đó khiến mình muốn thử. Cảm giác như… về đúng nơi mình thuộc về.”
Bên ngoài, nắng đã rọi qua kẽ lá, hương trầm vẫn bay lững lờ. Khải đứng giữa xưởng, nhìn những bó hương còn ướt nhựa, lòng chợt thấy nhẹ nhõm. Anh biết, lần trở về này không chỉ là về quê, mà còn là cơ hội để tìm lại chính mình, để bước vào một thế giới vừa cũ vừa mới – nơi mà mùi hương trầm, tình người và ký ức đan xen, chờ anh khám phá.
Buổi sáng ấy trôi qua trong yên ắng và hương trầm. Khải, người lạ trở về, đã bắt đầu cảm nhận nhịp sống của làng, bắt đầu hiểu được giá trị của những điều tưởng chừng giản dị nhưng quý giá. Và trong khoảnh khắc ấy, lòng anh rạo rực một niềm háo hức lạ thường: những ngày tháng tiếp theo, anh sẽ không chỉ quan sát, mà còn tham gia, học hỏi, để từng bước bước chân vào thế giới hương trầm – thế giới của Mai và những con người gắn bó với làng từ bao đời nay.