Tiếng gà gáy vang vọng khắp làng khi trời còn chưa kịp sáng hẳn. Mai dậy sớm, đôi tay thoăn thoắt xếp những bó hương vừa se khô vào chiếc quang gánh. Mùi hương trầm lan nhẹ, dịu dàng, như đánh thức cả không gian còn mờ sương. Khải bước ra sân, thấy Mai đã chuẩn bị xong xuôi. Anh thoáng bối rối, lúng túng khi cô đưa cho anh một đầu gánh.
“Đi chợ phiên cùng em nhé,” Mai cười, giọng trong trẻo.
Khải nhận lấy, vai hơi chùng xuống vì sức nặng của quang gánh. Anh vốn quen ngồi bàn giấy, nay phải gánh hàng dài trên con đường đất gồ ghề, quả thật không dễ. Nhưng ánh mắt hứng khởi của Mai khiến anh chẳng muốn từ chối.
Con đường ra chợ còn vương sương mỏng. Tiếng chim hót ríu rít, tiếng guốc mộc gõ lốc cốc, vài tốp người làng cũng gánh hàng theo sau. Khải vừa đi vừa nghe Mai kể chuyện: chợ phiên chỉ họp ba ngày một lần, là nơi người làng hương bán sản phẩm và trao đổi tin tức. Với Mai, đó không chỉ là nơi bán hàng, mà còn là dịp để kết nối, để thấy nghề hương của làng vẫn được nhiều người nhớ đến.
Khi tới chợ, cảnh tượng nhộn nhịp hiện ra trước mắt Khải. Những dãy hàng chen chúc: rau xanh còn đẫm sương, trái cây vàng ươm, vải vóc đủ sắc màu, tiếng người mua kẻ bán rộn ràng. Mùi khói bếp từ những gánh xôi, nồi phở bay nghi ngút, hòa lẫn với mùi hương trầm dịu dàng từ quang gánh của Mai.
Mai chọn một góc chợ không xa lối đi, trải chiếc chiếu nhỏ rồi bày hương ra. Khải ngồi bên cạnh, ánh mắt tò mò quan sát. Người mua ghé lại, cầm từng bó hương lên ngửi, hỏi han. Mai niềm nở giới thiệu: “Hương làng em làm bằng nhựa trầm tự nhiên, thơm lâu, cháy đều.” Giọng cô dịu dàng, thuyết phục, khiến ai nghe cũng gật gù.
Khải ngạc nhiên khi thấy Mai tự tin và duyên dáng đến vậy. Cô gái làng quê mộc mạc, bên quang gánh hương, nhưng toát ra một sức hút lạ lùng. Anh lén nhìn đôi bàn tay cô thoăn thoắt sắp xếp, thỉnh thoảng thoáng nét mỉm cười khi khách hài lòng.
Thấy Khải ngồi im, Mai trêu: “Anh thử mời khách đi, xem có khéo miệng không.”
Khải lúng túng, rồi lấy hết can đảm, đưa bó hương cho một bà cụ đang đứng gần:
“Bà ơi, hương này cháy thơm lắm, lại bền khói.”
Bà cụ bật cười: “Trai thành phố mà cũng đi bán hương cơ à?” Rồi cụ mua một bó, như để động viên. Khải gãi đầu, ngượng nghịu, còn Mai thì che miệng cười.
Mặt trời lên cao, chợ càng đông. Hàng hương của Mai bán chạy bất ngờ. Khách mua không chỉ vì hương thơm, mà còn bởi sự chân thành trong từng lời chào, từng nụ cười. Khải dần quen hơn, bắt đầu phụ Mai gói hương, nhận tiền, thối lại. Anh cảm thấy niềm vui giản dị trào dâng trong lòng – niềm vui từ lao động chân thật, khác xa những hợp đồng và con số lạnh lùng nơi thành phố.
Đến khi quang gánh chỉ còn vài bó hương cuối, Mai quay sang, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng ánh mắt rạng rỡ:
“Thấy sao? Chợ phiên có vui không?”
Khải gật đầu, nhìn quanh chợ rộn ràng, nhìn những nụ cười thân thiện của người làng:
“Vui… và ý nghĩa hơn anh tưởng. Anh thấy… như được sống thật.”
Mai khẽ cười, đôi mắt trong veo như sáng thêm. Với cô, một người thành phố như Khải chịu gánh hương, chịu ngồi chợ phiên, đã là điều bất ngờ. Nhưng chính sự chân thành vụng về ấy khiến cô cảm thấy gần gũi hơn.
Khi mặt trời đứng bóng, Mai và Khải thu dọn hàng. Con đường về làng ngập nắng vàng, quang gánh nhẹ tênh, lòng cả hai cũng nhẹ nhõm. Ngày đầu tiên Khải đi chợ phiên cùng Mai khép lại, để lại trong anh một kỷ niệm khó quên – kỷ niệm của mùi hương trầm, nụ cười giản dị và cảm giác được hòa vào nhịp sống bình dị nơi làng quê.