mùa hương quê

Chương 5: Lời đồn trong xóm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi chợ phiên đầu tiên, chuyện Khải – chàng trai thành phố – gánh quang hương đi bán cùng Mai đã lan nhanh khắp xóm. Ở làng nhỏ, tin tức chẳng mấy khi giữ được kín. Sáng hôm sau, khi Mai ra sân phơi hương, đã nghe loáng thoáng mấy bà hàng xóm trò chuyện:

“Thấy chưa, trai thành phố mà cũng đi bán hương với con bé Mai đó.”

“Ừ, tôi còn thấy nó vụng về, gánh quang muốn nghiêng cả người. Thế mà con bé cứ cười suốt.”

“Biết đâu… lại nên duyên.”

Mai nghe mà mặt đỏ bừng, chỉ cúi xuống nhặt những thanh tre rơi trên đất. Cô không muốn đôi co, nhưng trong lòng khẽ xao động. Thật ra, cô cũng chẳng ngờ Khải lại chịu khó đến thế.

Còn Khải, sáng ấy anh theo ông Lâm ra xưởng, học cách chọn tre và chẻ nan. Mấy bác trong làng thấy cảnh trai thành phố lom khom chẻ tre thì bật cười:

“Thành phố thì làm việc bàn giấy thôi, sao chịu nổi mấy việc chân tay này?”

Khải cười gượng, tay lóng ngóng, tre cứ gãy ngang. Nhưng anh kiên trì, dù vụng về vẫn cố làm đến cùng. Chính cái sự lặng lẽ đó lại khiến mọi người có chút thiện cảm.

Thế nhưng, lời đồn thì chẳng bao giờ chỉ dừng ở một chiều. Buổi chiều, khi Mai ra giếng gánh nước, vài cô gái trong xóm ghé tai thì thầm:

“Nghe bảo anh chàng ấy chỉ về chơi, rồi lại đi thôi. Liệu có bền không?”

“Biết đâu chỉ là thoáng qua, đừng để mình mơ mộng quá.”

Mai im lặng, lòng thoáng chút chùng xuống. Cô biết, người làng thương mình, sợ cô trao tình cảm rồi thiệt thòi. Nhưng sao ánh mắt Khải hôm chợ phiên, khi anh nói “thấy như được sống thật”, lại cứ ám ảnh cô đến thế.

Buổi tối, trong bữa cơm, ông Lâm vừa chan canh vừa nói:

“Con Mai với Khải đi chợ phiên làm cả xóm bàn tán đấy. Nhưng thôi, mình sống thế nào thì cứ mặc lòng mình. Người ta nói rồi cũng qua.”

Mai chỉ khẽ “dạ”, nhưng tim đập nhanh. Khải ngồi đối diện, nghe hết, mặt hơi ngượng. Anh hiểu, sự hiện diện của mình đang làm xáo trộn nhịp sống vốn yên bình ở đây. Anh không muốn Mai bị khó xử, nhưng trong sâu thẳm, anh lại thấy vui – vui vì có người gắn tên mình với Mai, dù chỉ trong lời đồn.

Đêm xuống, làng yên ả, trăng rọi qua mái ngói. Mai ra hiên hong lại những bó hương chưa khô, Khải lặng lẽ bước ra phụ. Ánh trăng bạc chiếu lên gương mặt cả hai. Không cần lời nói, nhưng giữa họ đã có một khoảng lặng ấm áp.

Mai khẽ cất giọng:

“Anh có thấy phiền không… khi mọi người đồn thổi như vậy?”

Khải nhìn cô, ánh mắt dịu lại:

“Không. Anh chỉ sợ… em thấy phiền thôi.”

Mai cúi đầu, tay mân mê bó hương, không đáp. Trong lòng cô, lời đồn có thể như cơn gió thoảng, nhưng cảm giác đang lớn dần trong tim lại chẳng dễ dập tắt.

Ngoài kia, tiếng côn trùng rả rích, khói hương thoảng qua gió. Lời đồn trong xóm, tưởng như chỉ là chuyện tầm phào, nhưng với Mai và Khải, nó vô tình mở ra một bước ngoặt – khiến cả hai bắt đầu nhận rõ hơn vị trí của nhau trong cuộc sống yên bình nơi làng hương này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×