Chiều muộn, khi ánh nắng cuối ngày rải vàng trên ngõ nhỏ, Mai tất bật trong gian bếp. Mùi khói bếp quyện cùng hương trầm phảng phất từ xưởng bên hiên khiến căn nhà nhỏ ấm lạ thường. Khải vừa từ ngoài vườn bước vào, thấy Mai lom khom nhóm lửa, mái tóc lòa xòa lấp lánh ánh hoàng hôn.
“Để anh giúp,” Khải ngập ngừng, rồi ngồi xuống quạt lửa. Than hồng bùng lên, tiếng nồi canh sôi lục bục. Mai khẽ liếc nhìn, bật cười:
“Anh mà cũng biết quạt bếp rạ sao? Coi chừng khói làm cay mắt đấy.”
Khải nhăn mặt, mắt đỏ hoe thật sự, nhưng vẫn kiên trì. Anh nhớ những bữa ăn vội vàng ở thành phố – chỉ là cơm hộp hay đồ ăn nhanh. Còn ở đây, chỉ mới ngồi cạnh bếp lửa thôi, anh đã thấy trong lòng có gì đó khác lạ, ấm áp và gần gũi.
Bữa cơm tối hôm ấy thật giản dị: một bát canh rau tập tàng xanh mướt, đĩa cá kho rim thơm nức, dăm ba con tép rang giòn, thêm chén cà muối vàng ruộm. Mâm cơm dọn ra sân, dưới ánh đèn dầu vàng nhạt, đơn sơ mà đầy đủ.
Ông Lâm chậm rãi ngồi xuống, đôi tay chai sần xới cơm cho từng người. Ông nhìn Khải, ánh mắt hiền từ:
“Ăn đi con. Cơm quê không có gì cao sang, nhưng tình nghĩa thì đủ.”
Khải nhận bát, cúi đầu cảm ơn. Anh ngồi giữa mâm cơm, nghe tiếng dế kêu ngoài vườn, thấy gió đêm thổi qua mái hiên. Mỗi miếng cơm dẻo ngọt, mỗi vị mặn mòi của cá kho đều khiến anh thấy lạ lẫm, nhưng cũng ngon hơn bất cứ món ăn nào từng có.
Mai gắp cho anh miếng cá, cười khẽ:
“Anh ăn thử xem, cá đồng cha bắt hồi sáng đấy.”
Khải gật đầu, chậm rãi thưởng thức. Anh chợt hiểu rằng, giá trị không nằm ở sự cầu kỳ, mà ở cái tình gửi gắm. Mỗi món ăn trên mâm cơm này chứa đựng công sức và tình thương của người nấu, của cả gia đình.
Bữa cơm diễn ra chậm rãi, không ồn ào, chỉ có tiếng trò chuyện ấm cúng. Ông Lâm kể đôi câu chuyện xưa về thời khó khăn, cả nhà ăn khoai sắn thay cơm. Mai thỉnh thoảng xen vào vài câu đùa, khiến bầu không khí thêm gần gũi. Khải lắng nghe, lòng trào dâng cảm giác yên bình mà anh đã đánh mất bấy lâu.
Ăn xong, Mai dọn bát đũa, Khải xắn tay áo phụ rửa. Nước giếng mát lạnh chảy qua tay, tiếng bát va nhau leng keng. Mai nghiêng đầu nhìn anh, nửa trêu nửa thật:
“Anh mà ở lâu, chắc thành trai làng mất thôi.”
Khải bật cười, giọt nước bắn lên gò má:
“Nếu thành trai làng mà được ăn những bữa cơm thế này, chắc anh chẳng tiếc gì.”
Mai thoáng khựng lại, ánh mắt lấp lánh trong đêm. Cô không đáp, chỉ cười mỉm, nhưng nụ cười ấy như ánh lửa bếp bập bùng – nhỏ bé mà đủ sưởi ấm lòng người.
Đêm hôm ấy, khi mọi người đã vào nghỉ, Khải vẫn ngồi lại hiên nhà, ngắm vầng trăng tròn treo cao. Trong lòng anh vang lên một câu hỏi lặng lẽ: liệu những bữa cơm mộc mạc thế này có thể trở thành một phần đời anh, mãi mãi?