mùa hương quê

Chương 7: Cơn mưa bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm ấy, trời oi bức lạ thường. Những đám mây đen từ phía núi kéo về, che kín bầu trời vốn trong xanh. Khải đang cùng Mai phơi những bó hương mới se ở sân xưởng thì gió nổi lên ào ạt, mang theo hơi nước lạnh buốt.

“Có lẽ trời sắp mưa lớn,” Mai lo lắng nhìn lên.

Chưa kịp thu dọn hết, cơn mưa rào đã trút xuống dữ dội. Tiếng mưa dội trên mái ngói, tiếng gió rít qua hàng tre nghe ràn rạt. Những bó hương còn ướt nhựa ngoài sân nhanh chóng sũng nước, màu bột hương nhòe ra từng vệt.

“Ôi, hương hỏng hết mất rồi!” Mai hoảng hốt, chạy ra vơ lấy từng bó, tay run lên vì nước mưa xối xả.

Khải lao theo, hai người cùng cố gom lại. Nhưng nước tràn từ mái hiên, rồi theo dòng chảy ào vào tận trong xưởng. Chỉ trong chốc lát, nền đất biến thành bùn nhão, những giàn treo hương thấp bị nước ngập quá nửa.

Ông Lâm chống gậy lật đật chạy ra, giọng đầy xót xa:

“Khổ quá, trời chẳng thương. Bao nhiêu công sức mấy ngày nay, mất hết rồi.”

Nước mưa cuốn theo từng nhánh tre, từng bó hương rã dần trong bùn. Khải cảm nhận rõ sự bất lực của nghề thủ công – chỉ một cơn mưa bất ngờ đã có thể cuốn đi bao mồ hôi, bao hy vọng. Anh cắn chặt môi, vác từng bó hương còn sót lại vào góc cao, áo quần ướt sũng, bùn đất bám đầy tay.

Mai cũng không ngừng tay, dù mắt đã đỏ hoe. Cô nhìn những bó hương bị tan nát mà lòng quặn thắt, như nhìn thấy chính bao ngày vất vả của cha và người làng bị cuốn trôi.

Mưa kéo dài không dứt. Trong ánh chớp lóe sáng, Khải thấy gương mặt Mai ướt nhòa, chẳng rõ là nước mưa hay nước mắt. Anh bất giác đưa tay che cho cô, giọng trầm nhưng kiên quyết:

“Đừng lo, mình sẽ làm lại từ đầu. Còn người, còn sức, thì còn hương.”

Mai ngẩng lên, thoáng bất ngờ. Giữa cảnh mưa gió hỗn loạn, câu nói ấy như một điểm tựa. Cô mím môi gật đầu, siết chặt bó hương trong tay, dù biết nó đã chẳng thể cứu vãn.

Đêm xuống, mưa mới ngớt. Xưởng hương tan hoang, nước đọng thành từng vũng lớn, những khung tre phơi trống rỗng. Ông Lâm ngồi lặng lẽ bên hiên, mắt nhìn xa xăm. Còn Mai và Khải thì vẫn cặm cụi lau dọn, gom những phần còn dùng được.

Khải thở dài, lòng nặng trĩu. Anh chưa từng nghĩ nghề hương lại mong manh đến thế. Ở thành phố, mọi thứ có thể đo đếm bằng hợp đồng, bằng con số. Còn ở đây, chỉ cần một trận mưa, tất cả hóa thành công cốc. Nhưng cũng chính lúc này, anh thấy trong mình dâng lên một sự gắn bó khó tả – không chỉ với Mai, mà với cả mảnh đất và nghề hương của làng.

Khi mọi việc tạm yên, Mai ngồi phịch xuống hiên, đôi tay rã rời. Khải ngồi cạnh, im lặng một lúc rồi khẽ nói:

“Ngày mai, anh sẽ học làm hương cùng em. Chúng ta bắt đầu lại.”

Mai nhìn anh, ánh mắt mệt mỏi nhưng sáng lên hy vọng. Trong lòng cô, sự kiên trì và quyết tâm của Khải là ngọn lửa nhỏ, đủ để xua đi bóng tối u ám của trận mưa vừa rồi.

Bên ngoài, sau cơn mưa, bầu trời đêm dần trong lại, gió mát mang theo mùi đất mới. Và giữa gian xưởng tan hoang ấy, một ý chí mới cũng đang nhen lên – ý chí cùng nhau vượt qua, để giữ lấy hồn làng trong từng nén hương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×