Sáng hôm sau, khi sương còn đọng trên những tàu lá chuối ngoài vườn, Khải theo Mai vào xưởng hương. Sau trận mưa hôm trước, nhiều nguyên liệu bị hỏng, nhưng ông Lâm vẫn giữ lại một phần tre, nhựa và bột hương khô để làm tiếp.
Mai trải tấm chiếu tre, đặt rổ nguyên liệu xuống, quay sang nhìn Khải:
“Hôm nay, anh thử làm một bó hương xem sao. Không dễ đâu, nhưng… phải bắt đầu từ vụng về thì mới quen.”
Khải cười, gãi đầu. Anh vốn quen cầm bút, giờ cầm thanh tre lại thấy lóng ngóng. Mai chỉ cách chuốt nan tre cho nhẵn, rồi nhúng đầu vào hồ keo, sau đó lăn vào bột hương. Động tác của cô dứt khoát, mềm mại, như đã làm ngàn lần.
Đến lượt Khải, mọi chuyện trở nên rắc rối. Anh cầm que tre quá chặt, nhúng vội vào hồ, khiến nhựa dính cả ra tay. Lăn vào bột thì bột rơi tung tóe, hạt dính loang lổ, chẳng đều chút nào. Nhìn thành quả méo mó, anh bật cười khổ:
“Anh làm ra cái gì thế này?”
Mai ôm bụng cười, đôi mắt cong cong:
“Không phải hương, chắc… củi đốt thì đúng hơn.”
Khải đỏ mặt, nhưng không nản. Anh tiếp tục thử, lần thứ hai, thứ ba, rồi đến lần thứ mười, que hương vẫn gãy, bột vẫn rơi, hồ dính lên cả áo quần. Mồ hôi rịn trên trán, nhưng anh kiên trì, không bỏ cuộc.
Mai dần thôi cười, ánh mắt nghiêm túc hơn. Cô ngồi xuống cạnh, nắm lấy bàn tay Khải, chỉnh từng động tác:
“Phải nhẹ thôi, để que tre tự xoay, đừng ép. Hơi chậm một chút, nhưng đều tay thì bột sẽ bám chắc.”
Khoảnh khắc ấy, Khải chợt thấy khoảng cách giữa anh và Mai gần hơn bao giờ hết. Hơi ấm từ bàn tay cô truyền sang, dịu dàng mà kiên định. Anh gật đầu, làm lại theo lời cô.
Lần này, que hương tròn hơn, bột bám đều hơn, dù chưa đẹp như của Mai. Anh nâng nó lên, ánh mắt sáng rỡ như đứa trẻ vừa thành công sau bao lần ngã.
“Được rồi! Ít nhất cũng ra hình hương rồi!”
Mai mỉm cười, gật đầu:
“Ừ, cũng coi như bó hương đầu tiên của anh.”
Khải đặt que hương lên giá phơi, nhìn hàng dài những bó hương đỏ tươi của Mai xen giữa mấy que méo mó vụng về của mình, lòng chợt dâng niềm xúc động. Anh hiểu rằng, để có một bó hương hoàn chỉnh, người thợ phải bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu nhẫn nại.
Ông Lâm từ ngoài bước vào, nhìn thấy cảnh ấy, khẽ gật gù:
“Giỏi lắm. Vụng về cũng được, miễn là thật lòng. Nghề này không cần khéo quá ngay từ đầu, chỉ cần cái tâm kiên trì thì sớm muộn cũng thành thạo.”
Nghe lời ông, Khải cúi đầu. Trong anh thoáng trào một cảm giác lạ – không phải tự hào vì đã làm ra một que hương, mà là sự biết ơn vì được chạm vào linh hồn của một nghề truyền thống.
Chiều hôm đó, khi ánh nắng rọi vào giàn phơi, Khải lặng lẽ đứng nhìn que hương đầu tiên của mình khô dần. Dù nó xấu xí, méo mó, nhưng với anh, đó là minh chứng cho một bước chân thật sự vào làng hương – bước chân của một kẻ từ thành phố trở về, học cách sống chậm lại, vụng về nhưng kiên trì, để rồi thấy lòng mình bình yên hơn bao giờ hết.