mùa lá rụng bên cửa sổ

Chương 3: Gần nhau trong từng khoảnh khắc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua khung cửa sổ quán sách, rọi lên mặt bàn gỗ nơi Lâm Thanh đang sắp xếp những cuốn sách mới về. Cô vẫn còn nhớ ánh mắt trầm lặng nhưng ấm áp của Hạ Duy hôm qua. Mỗi khi nghĩ đến, tim cô lại rung lên một nhịp nhẹ, như vừa trải qua một cơn gió êm dịu của mùa thu.

Thanh tự nhủ: “Có lẽ, hôm qua không phải là khoảnh khắc cuối cùng… Anh ấy sẽ còn quay lại.” Cô cười khẽ, lòng đầy dự cảm lạ kỳ.

Quán sách buổi sáng yên ắng, chỉ còn tiếng giấy xào xạc và tiếng bước chân nhè nhẹ của khách. Thanh xếp từng cuốn sách theo chủ đề, nhưng ánh mắt vẫn lướt qua cửa sổ, nơi lá vàng rơi theo từng cơn gió. Tâm trí cô không ngừng nghĩ về Hạ Duy: anh ấy thích sách gì? Có hay mỉm cười nhiều như khi nhìn cô không? Những câu hỏi nhỏ cứ quẩn quanh trong đầu, nhưng không khiến cô bận tâm. Ngược lại, chúng mang đến một cảm giác ấm áp, dễ chịu.

Khoảng gần trưa, chuông cửa vang lên nhẹ nhàng. Thanh quay lại và nhận ra hình bóng quen thuộc. Hạ Duy bước vào, tay cầm chiếc cặp da mộc mạc, nụ cười khẽ trên môi. Như một thói quen, anh cúi chào, rồi tiến về phía cô.

“Chào buổi sáng, Lâm Thanh,” – giọng anh trầm ấm.

“Chào anh… À, anh lại đến sớm nhỉ?” – Thanh trả lời, cố kìm nụ cười nở trên môi.

Hạ Duy đặt chiếc cặp xuống, nhìn quanh quán một lượt rồi quay lại cô.

“Tôi muốn dành buổi trưa hôm nay để đọc cùng bạn, nếu bạn không phiền.”

Thanh hơi đỏ mặt, tim đập nhanh. Ý tưởng ngồi bên nhau trong quán sách, đọc sách và trò chuyện… nghe vừa lạ vừa quen, vừa thân mật lại vừa e ngại.

“Dĩ nhiên là không phiền rồi,” – cô mỉm cười, cố giữ bình tĩnh.

Họ chọn một góc yên tĩnh gần cửa sổ, ánh nắng nhẹ rọi qua, chiếu lên những trang sách. Thanh để ý thấy Hạ Duy mang theo một cuốn sách dày, bìa cứng màu nâu trầm, những dòng chữ trên gáy sách mờ nhòe theo thời gian. Anh mở sách ra, chăm chú đọc, đôi tay giữ chặt cuốn sách như thể nó chứa đựng một phần tâm hồn.

Thanh lặng lẽ lấy cuốn nhật ký cũ ra, đặt cạnh Hạ Duy. Cô hít một hơi, rồi ngồi xuống, cố tập trung vào những dòng chữ trên trang giấy. Nhưng ánh mắt cô lại thường xuyên bị kéo về phía anh, quan sát cách anh đọc, cách anh nhíu mày khi gặp câu chữ khó hiểu, cách đôi môi khẽ mấp máy như đang lẩm nhẩm đọc theo.

“Bạn thật sự thích đọc sách cũ đến mức nào?” – Hạ Duy bất ngờ hỏi, giọng trầm trầm nhưng mang theo một chút tò mò.

Thanh hơi giật mình, rồi cười khẽ:

“Có lẽ… tôi coi sách cũ như một người bạn. Mỗi cuốn sách đều có một câu chuyện riêng, và tôi thích cảm giác được lắng nghe chúng.”

Hạ Duy gật đầu, ánh mắt anh nhìn xa xăm như đang nhớ lại điều gì đó.

“Tôi cũng vậy. Có những cuốn sách khiến tôi cảm thấy bình yên, giống như khi tôi viết nhật ký… và bây giờ, khi đọc thư của bạn, tôi lại thấy một điều gì đó rất quen thuộc, rất gần gũi.”

Thanh nghe những lời đó, tim cô như rung lên một nhịp nhẹ. Cảm giác ấm áp lan tỏa, xen lẫn chút bối rối. Cô không biết nên trả lời thế nào, chỉ mỉm cười và cúi xuống đọc trang sách trước mặt.

Buổi trưa trôi qua trong yên lặng nhưng đầy cảm xúc. Họ không cần nói nhiều, chỉ cần cùng nhau ở đó, đọc sách, lật từng trang, thỉnh thoảng trao đổi vài câu nhỏ về nội dung. Khoảnh khắc ấy, đối với Thanh, dường như thời gian chậm lại. Cô nhận ra, sự hiện diện của Hạ Duy không chỉ khiến cô cảm thấy vui vẻ, mà còn tạo nên một cảm giác an toàn lạ kỳ – một cảm giác mà trước đây cô chưa từng trải qua.

Sau khi đọc xong, Hạ Duy bỗng quay sang nhìn cô, ánh mắt sáng lên:

“Bạn có muốn thử viết một câu chuyện nhỏ không? Chúng ta có thể trao đổi qua nhật ký, giống như những bức thư trước đây.”

Thanh hơi do dự, nhưng rồi nụ cười hiện lên:

“Mình… cũng muốn thử. Nhưng câu chuyện sẽ như thế nào nhỉ?”

“Bất cứ điều gì bạn muốn. Hãy viết từ trái tim, và đừng lo lắng về đúng sai hay hoàn hảo. Tôi muốn thấy bạn qua từng con chữ.”

Thanh cảm thấy tim mình như lạc nhịp. Cô cầm bút, để tâm trí trôi theo cảm xúc, viết ra những dòng chữ đầu tiên. Trong khi cô viết, Hạ Duy ngồi yên lặng, thỉnh thoảng nhấc mắt lên nhìn cô, ánh mắt đầy sự quan tâm, như sợ làm gián đoạn dòng chảy của cảm xúc.

“Bạn viết đẹp lắm,” – Hạ Duy nói khi cô đặt bút xuống, giọng trầm nhẹ nhưng chân thành.

Thanh đỏ mặt, cúi xuống nhìn trang giấy, rồi ngẩng lên, mắt chạm vào ánh mắt anh. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều im lặng, nhưng không gian xung quanh dường như lắng lại, chỉ còn tiếng lá rơi ngoài cửa sổ và nhịp thở chậm rãi của họ.

Buổi chiều tiếp tục trôi qua, họ cùng nhau sắp xếp sách mới, chia sẻ những câu chuyện về tuổi thơ, về những giấc mơ, về những nỗi cô đơn mà ít khi họ từng thổ lộ với ai. Thanh nhận ra rằng, những điều cô chia sẻ qua thư trước đây giờ được lắng nghe trực tiếp, và ngược lại, cô cũng thấy Hạ Duy thật gần gũi hơn bao giờ hết.

Khi ánh nắng dần tắt, cả hai đứng lên, chuẩn bị ra về. Thanh cảm thấy lòng mình vừa vui vừa lo. Cô sợ rằng, khi họ rời quán sách, mọi cảm xúc nhẹ nhàng sẽ tan biến, nhưng Hạ Duy lại cười, nhấc tay, chỉ vào một cuốn sách cũ trên giá:

“Hãy để lại câu chuyện của bạn trong đó. Chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai.”

Thanh gật đầu, tim đập rộn ràng. Cô bước ra ngoài, hít một hơi sâu của mùa thu, để lá vàng bay bay theo gió, và nhận ra rằng, mối quan hệ qua thư đã trở thành mối quan hệ ngoài đời thực – gần gũi, ấm áp, và đầy hứa hẹn.

Trên đường về, cô tự nhủ: “Mỗi ngày ở bên anh, dù chỉ là cùng nhau đọc sách, cũng khiến tim mình rung động. Và mình biết, đây mới chỉ là sự khởi đầu…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×