Buổi sáng hôm sau, Lâm Thanh bước vào quán sách, nơi ánh nắng mùa thu len qua từng kẽ lá, rọi lên mặt bàn gỗ và những cuốn sách cũ xếp ngăn nắp. Không khí vẫn yên tĩnh như mọi ngày, nhưng trái tim cô bỗng rộn ràng hơn hẳn. Cô nhớ khoảnh khắc hôm qua, khi Hạ Duy nhìn cô với ánh mắt vừa ấm áp vừa tinh tế, khiến lòng cô lạ lùng bối rối.
Thanh tiến đến giá sách, tay chạm vào những gáy sách quen thuộc, nhưng tâm trí lại trôi theo hình ảnh Hạ Duy. Cô tự hỏi: liệu anh có đang nghĩ về cô như cô đang nghĩ về anh không? Suy nghĩ ấy khiến cô mỉm cười khẽ, cảm giác như mùa thu này không chỉ có lá vàng mà còn có một chút phép màu, một chút rung động bất ngờ.
Khi Thanh đang xếp lại những cuốn sách mới, chuông cửa vang lên. Cô quay lại và thấy Hạ Duy đứng đó, ánh mắt trầm tĩnh nhưng chứa đựng một sự ấm áp khó tả. Anh bước vào, tay cầm một túi sách nhỏ, nụ cười nhẹ trên môi khiến cô không khỏi đỏ mặt.
“Chào buổi sáng, Lâm Thanh. Hôm nay anh mang theo vài cuốn sách mới, muốn đọc cùng bạn nếu bạn rảnh,” – Hạ Duy nói, giọng trầm ấm.
Thanh gật đầu, cố giữ bình tĩnh:
“Dĩ nhiên, mình rảnh mà. Anh để sách ở đây đi, chúng ta cùng đọc nhé.”
Họ chọn một góc yên tĩnh gần cửa sổ, ánh nắng chiếu qua lá vàng, rọi lên những trang sách, tạo nên một khung cảnh thật nhẹ nhàng và thơ mộng. Hạ Duy đặt túi sách xuống, mở ra từng cuốn và bắt đầu đọc, trong khi Thanh cũng lật từng trang sách cũ, đôi mắt thỉnh thoảng liếc qua anh, quan sát từng cử chỉ tinh tế.
Một lúc sau, Hạ Duy quay sang cô:
“Bạn có muốn thử viết một truyện ngắn theo chủ đề mùa thu không? Chúng ta có thể trao đổi qua cuốn nhật ký cũ này.”
Thanh hơi do dự, nhưng rồi nụ cười xuất hiện trên môi:
“Mình muốn thử. Nhưng chủ đề mùa thu thì… mình không biết bắt đầu từ đâu.”
Hạ Duy nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên:
“Hãy viết những gì bạn cảm nhận. Đừng nghĩ về đúng sai hay hoàn hảo. Tôi chỉ muốn thấy bạn qua từng dòng chữ.”
Cô cầm bút, để tâm trí trôi theo cảm xúc. Những chiếc lá vàng rơi ngoài cửa sổ như khẽ nhảy múa trên gió, từng nhịp rung của lá dường như nhắc cô viết ra những suy nghĩ ấp ủ bấy lâu. Thanh bắt đầu viết, tay run run nhưng lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
“Có lẽ… mùa thu là mùa của những kỷ niệm, của những lần gặp gỡ và chia xa. Tôi thích cảm giác lá vàng rơi, mùi giấy cũ, và những khoảnh khắc yên lặng như thế này. Nếu có ai đó đọc những dòng này, tôi mong họ sẽ hiểu tôi, cảm nhận tôi, và… đồng điệu với tôi.”
Cô đặt bút xuống, thở dài, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạ Duy im lặng ngồi cạnh, nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm. Anh cảm nhận được những rung động trong tim cô, nhưng không vội vàng, chỉ lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc yên bình ấy.
“Bạn viết rất đẹp,” – Hạ Duy nói, giọng trầm trầm nhưng chân thành. – “Những dòng chữ ấy khiến tôi thấy một phần tâm hồn bạn, và… tôi thích điều đó.”
Thanh đỏ mặt, cúi xuống nhìn trang giấy, rồi ngẩng lên, ánh mắt chạm ánh mắt anh. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều im lặng, nhưng không gian xung quanh như ngừng trôi, chỉ còn tiếng lá rơi ngoài cửa sổ và nhịp thở chậm rãi của họ.
Sau khi đọc xong vài trang sách, Hạ Duy bất ngờ cầm tay cô, nhưng chỉ khẽ đặt lên trang giấy:
“Đừng sợ, tôi chỉ muốn bạn biết rằng… không phải ai cũng có thể hiểu tôi như bạn hiểu.”
Thanh hơi giật mình, tim đập nhanh. Cô không biết phải nói gì, chỉ nắm lấy tay anh một cách nhẹ nhàng, như đáp lại sự chân thành ấy. Khoảnh khắc đó, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi lên đôi tay họ, như muốn ghi lại kỷ niệm đầu tiên của một mối quan hệ đang nhen nhóm.
Buổi chiều tiếp tục trôi qua, họ cùng nhau trò chuyện về những sở thích, những ước mơ và nỗi cô đơn mà ít khi chia sẻ với ai. Thanh nhận ra rằng, không chỉ qua thư từ, Hạ Duy ngoài đời cũng gần gũi, tinh tế và ấm áp như cô từng tưởng tượng.
Khi ánh nắng bắt đầu nhạt dần, Hạ Duy đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Mùa thu này thật đẹp, nhưng tôi nghĩ sẽ đẹp hơn nếu bạn ở cạnh tôi mỗi ngày.”
Thanh ngẩng lên, mắt mở to, cảm nhận từng lời anh nói như một nhịp rung mới trong tim. Cô biết rằng, khoảnh khắc này sẽ mãi in sâu trong ký ức, như lá vàng mùa thu bay lả tả, không thể nào quên.
“Anh… nói vậy sao không ngại? Mình… vẫn chưa quen anh nhiều lắm,” – cô thốt lên, giọng khẽ run.
Hạ Duy cười, ánh mắt dịu dàng:
“Chúng ta không cần vội. Tôi chỉ muốn bạn biết… tôi thấy hạnh phúc khi ở bên bạn.”
Những lời nói giản dị nhưng chứa đầy chân thành ấy khiến trái tim Thanh rung lên mãnh liệt. Cô cảm thấy mình đang đứng trước ngưỡng cửa của một mối quan hệ mới – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc, và đầy hy vọng.
Buổi tối, khi quán sách đóng cửa, Thanh đứng bên cửa sổ, nhìn ra con phố nhỏ phủ đầy lá vàng. Cô nghĩ về Hạ Duy, về những dòng thư, về khoảnh khắc ngồi bên anh, và tự nhủ: “Có lẽ… đây chính là điều mà mình chờ đợi bấy lâu. Một người hiểu mình, một người khiến trái tim rung động mà không cần lời hoa mỹ.”
Trong lòng cô, mùa thu không chỉ còn là lá vàng, gió se lạnh hay ánh nắng dịu dàng. Mùa thu giờ còn là anh – Hạ Duy – và những khoảnh khắc ngọt ngào, lặng lẽ nhưng đủ sức làm trái tim cô nhói lên.
Và Thanh biết, cuộc hành trình này mới chỉ bắt đầu. Mỗi buổi chiều, mỗi dòng thư, mỗi cuốn sách cũ… đều là những bước chậm rãi nhưng chắc chắn dẫn cô đến gần hơn với người đàn ông bí ẩn mà cô đã vô tình gặp, để trái tim họ cùng nhịp, và để mùa thu này trở thành mùa của những rung động đầu tiên.