Tiếng gà gáy vang vọng khắp xóm từ khi trời còn chưa sáng hẳn. Lâm vốn quen với tiếng còi xe, đèn đường của thành phố, nay nằm trên tấm chiếu cũ trong căn nhà ngoại, nghe tiếng gà, tiếng ếch nhái, tiếng guốc gỗ lộc cộc của ai đó đi chợ sớm, bỗng thấy mọi thứ lạ lẫm nhưng thú vị.
Anh trở mình dậy, rửa mặt qua loa bằng gáo dừa múc nước giếng sau vườn, rồi quyết định đi chợ quê – điều mà anh đã nhiều năm không còn trải qua.
Con đường ra chợ lấp lánh sương mai. Trên bờ rào tre, những giọt sương đọng như hạt ngọc, lấp lánh dưới ánh sáng mờ mờ đầu ngày. Người làng đã bắt đầu rộn ràng: mấy bà gánh hàng trái cây, buồng chuối, mớ rau; mấy ông thì gánh cá tôm mới bắt từ sông. Tiếng chào hỏi râm ran, tiếng cười giòn tan, khác hẳn sự vội vã, chen chúc của các siêu thị nơi phố thị.
Chợ quê nằm ngay bến sông, những chiếc xuồng chất đầy hàng neo sát bờ. Người bán kẻ mua tấp nập, nhưng chẳng ai vội vàng. Mỗi gian hàng chỉ là tấm bạt trải dưới đất, vài cái rổ tre, vài bó rau tươi còn ướt sương, vài rổ cá lấp lánh ánh bạc.
Lâm bước vào, ánh mắt ngập tràn sự tò mò. Một bà lão thấy anh lóng ngóng liền cười hỏi:
– Ủa, cậu trai mới về hả? Mặt lạ quá, chắc con cháu nhà ai đây?
Lâm vội chắp tay chào:
– Dạ, con là cháu ngoại bà Sáu Hòe, mới ở thành phố về.
– À, ra cháu ngoại bà Sáu đó hả? Trời đất, lớn dữ hen! Hồi đó còn chạy lon ton ngoài bến sông, nay đã thành thanh niên cao to rồi. – Bà lão cười hiền, tay nhanh thoăn thoắt xếp lại rổ rau muống.
Nghe vậy, vài người xung quanh cũng quay lại chào hỏi, ai cũng niềm nở, thân tình. Lâm bối rối nhưng thấy lòng ấm áp. Anh mua vài bó rau, ít cá lóc đồng, vài củ khoai lang, tất cả chỉ tốn chưa đến một phần nhỏ so với một bữa ăn ngoài phố.
Đi ngang qua quầy trái cây, anh thấy một cô gái trẻ, dáng người thon gọn, mặc áo bà ba xanh, mái tóc dài cột gọn sau gáy. Gương mặt cô thoáng nghiêng dưới ánh nắng mới, đôi mắt sáng, nụ cười nhẹ mà kiêu kỳ. Cô đang lựa chuối cho khách, động tác nhanh nhẹn, khéo léo.
Anh sững lại vài giây – có cái gì đó thân thuộc, nhưng cũng xa lạ. Chưa kịp bắt chuyện thì một chị hàng xóm đã lên tiếng:
– Ủa, cậu Hai, mua trái cây không? Đây là Hương, con Sáu Lành, nổi tiếng khéo tay trong xóm.
Hương ngước mắt lên, nhìn Lâm bằng ánh mắt bình thản, đôi môi cong nhẹ như nửa cười nửa giễu.
– Anh thành phố về quê mua trái cây à? Hy vọng ăn quen miệng, chứ không lại chê “quê mùa”.
Câu nói tưởng như bâng quơ nhưng khiến Lâm ngượng chín mặt. Anh lắp bắp đáp:
– Ờ… không, trái cây ở đây ngon nhất rồi. Cho tôi… một nải chuối.
Hương thoáng cười, đôi mắt ánh lên tia tinh nghịch, rồi nhanh nhẹn chọn nải chuối chín vàng đưa cho anh.
– Đây, chuối vườn nhà, bảo đảm ngọt. Ăn thử đi rồi biết.
Nhận nải chuối từ tay Hương, Lâm bỗng cảm thấy lòng xao động khó tả. Không biết là vì hương vị của buổi chợ quê, vì sự thân tình của bà con, hay vì ánh mắt vừa dịu dàng vừa xa cách của cô gái ấy.
Rời khỏi chợ, balô của anh nặng trĩu rau cá, nhưng lòng lại nhẹ tênh. Bước trên con đường trở về, nghe tiếng gà gáy, tiếng người gọi nhau í ới ngoài đồng, Lâm chợt nghĩ: có lẽ, cuộc sống này mới thật sự là điều mà anh từng tìm kiếm.