mùa lúa chín

Chương 4: Người con gái nơi bến nước


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở quê thường bắt đầu từ rất sớm. Khi mặt trời còn chưa lên khỏi rặng tre, cả làng đã rộn ràng tiếng gà gáy, tiếng mái chèo khua nước ngoài sông. Lâm, sau một đêm ngủ lại trong căn nhà ngoại để lại, quyết định ra bến sông hít thở không khí trong lành.

Con đường đất nhỏ dẫn ra bến còn đẫm sương. Bãi cỏ bên đường vẫn còn lấp lánh giọt sương mai. Tiếng chim sẻ ríu rít, tiếng ếch nhái xa xa khiến Lâm thấy lòng mình tĩnh lặng lạ thường.

Đến bến, anh bất ngờ nhìn thấy một dáng người con gái ngồi rửa rau bên mé sông. Nước sông trong vắt, ánh nắng đầu ngày chiếu xuống tạo nên những gợn sóng lấp lánh. Cô gái mặc chiếc áo bà ba nâu giản dị, mái tóc dài thả nhẹ, đôi tay thoăn thoắt rửa từng bó rau, động tác khéo léo và dứt khoát.

Lâm khựng lại, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác khó gọi tên. Anh tiến lại gần, định mở lời chào thì cô gái đã ngẩng lên. Đôi mắt đen láy, sáng trong, nhìn thẳng vào anh.

– Anh gì đó… lạ quá, không phải người trong làng hả? – Giọng cô nhẹ nhưng pha chút đề phòng.

Lâm hơi bối rối, gãi đầu:
– À… tôi là cháu ngoại bà Sáu Hòe, mới ở thành phố về. Tôi tên Lâm.

Cô gái thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ mỉm cười:
– Thì ra vậy. Tôi là Hương, con gái bác Sáu Lành ở xóm dưới. Nghe nói có cháu ngoại bà Sáu về, không ngờ gặp nhanh thế.

Nói rồi, cô cúi xuống tiếp tục công việc, giọng có chút bông đùa:
– Thành phố chắc quen ăn đồ siêu thị rồi, rau rửa dưới sông chắc thấy… quê mùa lắm ha?

Lâm bật cười, lắc đầu:
– Không đâu, tôi thấy… dễ chịu lắm. Ở thành phố làm gì còn được nhìn thấy cảnh này.

Hương liếc anh, khóe môi hơi cong lên, nửa như chấp nhận, nửa như trêu chọc. Ánh nắng hắt qua hàng dừa, soi lên gương mặt cô, khiến từng đường nét thêm phần dịu dàng mà cũng có chút kiêu kỳ.

Một lúc sau, Hương xách giỏ rau lên, đi ngang qua Lâm, không quên buông một câu:
– Nếu ở lâu, chắc anh cũng phải học chèo xuồng, làm vườn như dân quê thôi. Đừng có vụng về quá, kẻo cả xóm cười.

Lâm nghe vậy chỉ biết cười trừ. Nhưng trong lòng, hình bóng cô gái áo bà ba nơi bến nước ấy đã khắc sâu. Cái chất chân chất, hiền dịu, lại có chút chảnh của Hương, khác hẳn với những cô gái anh từng gặp ở thành phố.

Anh đứng nhìn theo, thấy dáng Hương nhỏ nhắn, đôi bước chân nhanh nhẹn đi trên con đường đất đỏ, để lại sau lưng tiếng lá dừa xào xạc trong gió sớm. Một cảm giác vừa lạ vừa thân quen khiến trái tim anh đập nhanh hơn bình thường.

Lâm không biết rằng, cuộc gặp gỡ giản đơn nơi bến nước sáng nay sẽ mở đầu cho một chuỗi ngày đầy ắp kỷ niệm – và cũng là khởi điểm của những rung động sâu sắc trong đời anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×