mùa trăng thơm lúa

Chương 3: Gặp Khải


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi sáng đầy thử thách với ruộng đồng, Mai cảm thấy đôi tay mỏi nhừ, áo quần lấm lem đất cát, và lòng tự ti trào dâng. Cô ngồi trên bậc thềm nhà, lau mồ hôi và nhìn ra cánh đồng, nơi những luống đất vẫn còn lung lay dưới bàn tay vụng về của mình. Trong khoảnh khắc đó, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ bên cạnh.

“Đừng quá lo lắng, ai mới tập cũng vậy thôi.”

Mai quay lại và thấy một chàng trai cao ráo, áo sơ mi giản dị, quần cũ nhưng sạch, đứng ngay cạnh cô. Ánh mắt anh hiền hòa, khuôn mặt phảng phất nụ cười. “Tôi là Khải,” anh nói, giọng trầm ấm, dễ chịu. “Hình như cô mới lần đầu làm việc đồng áng?”

Mai hơi ngượng, mấp máy môi: “Vâng… mình… mình chưa bao giờ cầm cuốc, chưa từng làm ruộng…”

Khải gật đầu, không tỏ vẻ chê bai, chỉ nhẹ nhàng: “Không sao, tôi sẽ chỉ cho. Việc gì cũng cần thời gian và kiên nhẫn mà.”

Chàng trai cúi xuống, cẩn thận lật từng luống đất, hướng dẫn từng động tác một: cách đặt chân để giữ thăng bằng, cách cầm cuốc để đất không văng lung tung, cách gieo hạt sao cho đều. Mai nhìn anh làm, học theo, nhưng tay vẫn run và đất vẫn văng ra ngoài. Cô thở dài, cảm giác bất lực tràn ngập.

Khải nhặt những hạt rơi, mỉm cười: “Được rồi, lần sau sẽ khá hơn. Nhớ là cứ từ từ, đừng vội vàng. Ruộng đồng không phải để thử thách cô, mà là để học hỏi.”

Sự kiên nhẫn và thái độ dịu dàng của Khải khiến Mai bất ngờ. Trong lòng cô, lần đầu tiên sau nhiều năm sống ở thành phố, cô cảm thấy được bảo vệ và yên tâm. Chỉ cần đứng cạnh anh, cô như thấy mọi thứ khó khăn bớt đi một nửa.

Cả buổi sáng, Khải theo Mai từng bước, từ cách xới đất, gieo hạt, đến cách tưới nước. Anh không chỉ hướng dẫn kỹ thuật mà còn kể cho cô nghe về cánh đồng, về những mùa lúa, về niềm vui nho nhỏ khi mùa gặt bội thu. Những câu chuyện giản dị nhưng ấm áp ấy khiến Mai quên đi mệt nhọc, thậm chí còn nở nụ cười thật sự – nụ cười lâu rồi cô chưa từng có nơi thành phố.

Trong lúc nghỉ giải lao, Khải đưa cho cô một bình nước mát: “Uống đi, còn phải tiếp tục nữa.” Mai nhận, ánh mắt gặp nhau, cảm giác vừa quen vừa lạ len lỏi trong tim. Cô thấy lòng mình rung lên một cách khó tả.

“Cảm ơn anh… Khải,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ.

“Không có gì đâu. Học việc đồng áng không chỉ là việc tay chân, mà còn là hiểu được mảnh đất và con người nơi đây. Cô sẽ quen thôi.”

Khi chiều xuống, Mai nhìn lại cánh đồng – những luống đất vụng về nhưng đã có dấu ấn bàn tay cô, cùng bóng dáng Khải đứng cạnh, nhặt những hạt rơi. Lòng cô bỗng thấy nhẹ nhõm, và một cảm giác lạ lùng len lỏi: sự xuất hiện của Khải không chỉ giúp cô làm việc hiệu quả hơn, mà còn khiến cô thấy rằng, cuộc sống ở quê hẳn sẽ không cô đơn như cô từng nghĩ.

Mai thầm nhủ: “Có lẽ, đây sẽ là khởi đầu tốt đẹp… không chỉ cho việc học nghề, mà còn cho những mối quan hệ sắp tới.”

Trước khi rời đồng về nhà, Khải nhìn cô, nụ cười vẫn ấm áp: “Ngày mai cô sẽ khá hơn nữa. Tôi sẽ ở đây giúp cô.”

Mai gật đầu, cảm thấy trong lòng một niềm vui khó tả. Buổi gặp gỡ đầu tiên ấy, giữa ruộng đồng rộng lớn, giữa những hạt đất và mồ hôi, là khởi đầu cho một mối quan hệ sẽ dần nảy nở – một sợi dây liên kết giữa cô gái thành phố vụng về và chàng trai làng hiền lành, giản dị nhưng tràn đầy sức sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×