mùa trăng thơm lúa

Chương 4: Bí mật mảnh đất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau vài ngày học việc trên cánh đồng cùng Khải, Mai bắt đầu cảm thấy quen dần với nhịp sống nơi quê. Nhưng giữa những ngày bận rộn, cô vẫn luôn thắc mắc về những câu chuyện ông bà từng kể – về mảnh đất, về mùa màng, và những điều tưởng chừng chỉ là ký ức cũ. Một buổi chiều yên ắng, khi nắng đã dịu, Mai quyết định khám phá căn gác nhỏ chứa đầy đồ cũ của ông bà.

Gác nhà trầm mặc, mùi gỗ lâu năm và bụi phủ nhẹ lên từng vật dụng. Mai lục tìm từng ngăn tủ, từng hộc kéo, cho đến khi mắt cô dừng lại ở một cuốn sổ nhỏ, bìa da đã mòn sờn, mép giấy ngả vàng theo năm tháng. Trên bìa, nét chữ quen thuộc của bà hiện lên: “Nhật ký mùa vụ – của ông bà Mai”. Tim cô bất giác đập nhanh, cảm giác như vừa tìm thấy một kho báu bị lãng quên.

Cô mở sổ, những dòng chữ mềm mại, đều đặn hiện ra, ghi chép từng mùa vụ, từng ngày chăm sóc ruộng đồng. Có những ghi chú về mầm lúa mới, về cách phân phối nước hợp lý, những cơn mưa bất chợt làm hư hại mùa màng, và cả những niềm vui nho nhỏ khi gặt hái bội thu. Mai lật từng trang, cảm nhận sự tỉ mỉ, yêu thương và cả nỗi lo lắng mà ông bà dành cho mảnh đất này.

Một trang nhật ký khiến Mai dừng lại lâu hơn cả. Trong đó, bà kể về một mùa lúa đặc biệt, khi cả làng gặp hạn hán, nhưng nhờ sự khéo léo trong việc tưới tiêu và chăm sóc, mảnh đất vẫn xanh tốt, cho một vụ mùa trọn vẹn. Mai nhìn dòng chữ, cảm giác như được thấy cả những bàn tay ông bà vất vả, những ngày mệt nhoài nhưng đầy kiên nhẫn. Mỗi chữ, mỗi câu đều thấm đẫm tình yêu với mảnh đất, với cuộc sống bình dị mà chân thành.

Cô khép cuốn sổ lại, lòng dâng lên một cảm xúc vừa trân trọng vừa quyết tâm. “Ông bà đã dành cả đời để chăm sóc nơi này… Mình phải học, phải cố gắng để không phụ lòng họ,” cô thầm nhủ. Lần đầu tiên, mảnh đất dưới chân cô không còn là những luống đất cứng nhắc hay khó khăn cần vượt qua; nó trở thành một phần ký ức sống động, một câu chuyện mà cô muốn tiếp nối.

Mai cầm cuốn nhật ký, nhìn ra cánh đồng. Nắng chiều trải dài, soi sáng từng hạt bụi bay trong gió. Cô mường tượng bàn tay mình chăm sóc từng luống đất, gieo hạt, tưới nước và nhìn mầm lúa lớn lên như ông bà từng làm. Một niềm tin dịu dàng lan tỏa trong cô: không chỉ học cách làm nông, mà còn học cách yêu mảnh đất, như cách ông bà đã yêu.

Khi Khải bước vào gác, nhìn thấy cô cầm cuốn nhật ký, anh mỉm cười: “Tìm thấy gì thú vị à?”

Mai gật đầu, ánh mắt rạng rỡ: “Nhật ký của ông bà… những mùa vụ xưa, cả những bí quyết và câu chuyện chưa kể. Mình hiểu vì sao ông bà yêu mảnh đất này đến vậy.”

Khải tiến lại gần, nhìn qua vai cô, giọng dịu dàng: “Thật tuyệt khi cô biết quý trọng ký ức và công sức của họ. Những điều ấy không chỉ là bài học về nông nghiệp, mà còn là cách để trân trọng cuộc sống, con người và mảnh đất mà chúng ta đang sống.”

Mai cười nhẹ, cảm giác như vừa tìm thấy một người đồng hành tinh tế trong hành trình mới này. Nhật ký không chỉ là câu chuyện của quá khứ, mà còn là ánh sáng dẫn đường cho cô trong những ngày sắp tới, khi cô bắt đầu dấn thân vào công việc đồng áng, gặp gỡ nhiều người, và học cách sống chan hòa với đất trời.

Buổi chiều ấy, Mai ngồi gác nhà, cầm nhật ký, ánh mắt nhìn ra cánh đồng mênh mông, lòng đầy cảm xúc. Mảnh đất, những dòng chữ của ông bà, và sự kiên nhẫn của chính cô đang hòa làm một, tạo nên khởi đầu cho một hành trình không chỉ là học nghề, mà còn là khám phá chính bản thân và những mối quan hệ sắp tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×