mùa trăng thơm lúa

Chương 5: Lễ hội làng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hội làng thường niên là dịp quan trọng mà ông bà Mai luôn nhắc đến trong những câu chuyện, nhưng với Mai, đó là lần đầu cô được chứng kiến tận mắt. Trước đây, cô chỉ nghe kể về tiếng trống rộn ràng, những trò chơi dân gian và mùi hương ẩm ướt của cỏ cây, nhưng giờ đây, khi đứng giữa con đường làng rợp cờ hoa và đèn lồng, cô cảm nhận được một không khí sống động mà trước đây chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng.

Cả làng như bừng lên trong sắc màu rực rỡ: người lớn, trẻ con, già lẫn trẻ, đều mặc trang phục truyền thống hoặc áo quần gọn gàng, tay cầm đồ lễ hoặc bánh trái. Tiếng trống, tiếng kèn và cả những câu hát dân gian vang vọng qua từng con ngõ, tạo thành một nhịp điệu chung khiến Mai thấy lòng mình nhảy lên theo từng nhịp.

Khải nắm tay cô, dẫn cô qua từng gian hàng, giới thiệu từng người quen của mình. “Đây là bác Tám, người trồng sen nổi tiếng cả làng. Còn bà Năm kia, người may những bộ áo truyền thống cho trẻ em. Họ luôn giúp đỡ nhau, cả mùa lúa bội thu hay khó khăn.”

Mai mỉm cười, cảm giác ấm áp tràn ngập trong tim. Cô nhận ra điều mà trước đây cô chưa từng trải qua: không chỉ là niềm vui cá nhân, mà là tình cảm cộng đồng, sự gắn kết và sẻ chia. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt đều chứa đựng sự quan tâm chân thành mà cô khó tìm thấy nơi thành phố nhộn nhịp.

Chạy dọc con đường, Mai thấy trẻ con đang chơi kéo co, những nhóm thiếu niên thi bắn nỏ, còn người lớn thì tụ tập nặn tò he, làm bánh truyền thống. Một số bà con đến gần, mời Mai nếm thử bánh dẻo, chè ngọt và hạt sen rang. Cô vừa ăn vừa quan sát, nhận thấy mọi người trò chuyện, cười đùa như thể không có khoảng cách nào giữa họ. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như chính cô cũng thuộc về nơi này, mảnh đất mà từ lâu cô chỉ biết qua lời kể của ông bà.

Khải cười, tay kéo Mai đến một góc sân, nơi có một nhóm nhảy dân gian. “Cô thử tham gia không? Nhảy cùng mọi người sẽ vui lắm.”

Mai đỏ mặt, lắc đầu: “Mình… mình sợ vụng về lắm.”

Nhưng Khải nhẹ nhàng nắm tay cô: “Không sao đâu, ai cũng lần đầu mà. Chỉ cần hòa vào nhịp điệu, còn lại cứ để mọi người dẫn dắt.”

Dưới ánh đèn lồng ấm áp, Mai thử bước theo, bước chân lúng túng nhưng rồi nhịp nhàng hơn khi xung quanh mọi người cười và khích lệ. Cô cười thật, cười một cách tự nhiên, không còn dè dặt hay xấu hổ. Cảm giác ấy khiến trái tim cô nhẹ nhõm, như thể những lo âu vụn vặt của thành phố, của công việc đồng áng vụng về vừa tan biến.

Khi màn đêm buông xuống, lửa trại được nhóm lên, ánh sáng vàng rực chiếu sáng khuôn mặt mọi người. Tiếng hát dân ca vang vọng giữa bầu trời đầy sao, mùi khói trại, hương hoa cỏ hòa quyện, tạo nên một không gian vừa gần gũi vừa thiêng liêng. Mai đứng bên Khải, nhìn cảnh vật xung quanh, cảm thấy lòng mình tràn đầy bình yên.

Cô nhận ra rằng, quê không chỉ là mảnh đất để làm việc hay sinh sống, mà còn là nơi gắn kết con người, nơi mà tình cảm cộng đồng và những giá trị truyền thống được gìn giữ và lan tỏa. Một cảm giác ấm áp và hạnh phúc lan tỏa trong tim Mai, khiến cô tự nhủ: “Mình đã đúng khi trở về đây. Không chỉ để học nghề, mà còn để sống, để hiểu, và để yêu nơi này.”

Buổi lễ hội khép lại, nhưng trong lòng Mai, những âm thanh, màu sắc, và tiếng cười của mọi người sẽ còn vang vọng, nhắc nhở cô rằng mình đã tìm thấy một phần thuộc về bản thân nơi quê hương – nơi mà tình cảm chân thành và niềm vui giản dị vẫn còn nguyên vẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×