mùa trăng thơm lúa

Chương 6: Mưa đầu mùa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời xế chiều, những đám mây xám kéo đến nhanh trên bầu trời làng, báo hiệu cơn mưa đầu mùa sắp trút xuống. Mai đang giúp bà dọn các luống rau sau một buổi chiều học cách tưới nước và vun xới lúa, lòng lâng lâng cảm giác thành công khi lần đầu cô làm việc mà không làm hư hại quá nhiều.

Bỗng, một cơn gió mạnh thổi qua, làm những luống đất ướt trở nên trơn trượt. Mai không kịp tránh, trượt chân trên bùn mềm. Chưa kịp hét lên, cô cảm thấy mình mất thăng bằng, trượt nhanh về phía một con mương nhỏ đầy nước. Tim cô như ngừng đập, cảm giác sợ hãi tràn ngập.

Ngay lập tức, một bàn tay vững vàng nắm lấy tay cô, kéo cô trở lại an toàn. “Cô có sao không?” Giọng nói vừa trầm ấm vừa dứt khoát, khiến cô quay đầu và thấy Khải đứng cạnh, tay anh vẫn giữ chặt cô. Nước mưa bắt đầu rơi lất phất, hòa cùng bùn đất ướt sũng, nhưng Mai chỉ còn nhìn Khải với ánh mắt vừa sợ vừa biết ơn.

Cô mấp máy môi: “Cảm… cảm ơn anh… nếu không có anh, chắc mình đã rơi xuống…”

Khải mỉm cười, giọng dịu dàng: “Đừng lo, lần sau đi trên ruộng nhớ chú ý bước chân nhé. Mưa đầu mùa làm đất trơn lắm.”

Mai vẫn còn run rẩy, nhưng lòng lại dâng lên một cảm giác khác – cảm giác được bảo vệ, được quan tâm. Cơn mưa rơi nhanh hơn, hạt nước nặng trĩu trên vai cô, nhưng cô không hề thấy lạnh. Ngược lại, tim cô như ấm lên, bởi hành động giản dị nhưng kịp thời của Khải.

Khải nhặt chiếc cuốc Mai vừa để xuống, giúp cô đứng vững, rồi nhẹ nhàng dìu cô ra chỗ khô ráo hơn. Trong khoảnh khắc ấy, Mai nhận ra rằng Khải không chỉ là người hướng dẫn cô về công việc đồng áng, mà còn là người luôn lắng nghe, quan sát và sẵn sàng giúp đỡ khi cô gặp khó khăn.

Cơn mưa bắt đầu nặng hạt, những giọt nước rơi lộp độp trên lá, trên mái nhà và cánh đồng. Mai và Khải đứng nép dưới gốc cây to gần đó, nhìn những giọt nước lao xao trên cánh đồng, nghe mùi đất ẩm mát lan tỏa. Khải cười nhẹ: “Mưa đầu mùa đẹp, nhưng cũng nguy hiểm. Chỉ cần cẩn thận một chút, nó sẽ là một trải nghiệm thú vị.”

Mai cười, cảm giác vừa ngượng vừa vui. “Đúng là… trải nghiệm thú vị thật,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt không rời anh. Cô biết rằng khoảnh khắc này sẽ in sâu trong ký ức – lần đầu cô cảm nhận sự gần gũi, quan tâm chân thành và sự bảo vệ từ một người khác.

Mưa tạnh dần, cánh đồng ướt sũng phản chiếu ánh chiều vàng nhạt. Mai nhìn Khải, lòng dâng lên một niềm cảm kích và một chút rung động lạ lùng. Hình ảnh chàng trai đứng bên cô, trong cơn mưa đầu mùa, giữ cô khỏi ngã và dìu cô ra chỗ an toàn, trở thành một ký ức khó quên – không chỉ về sự giúp đỡ mà còn về sự gắn kết dần nảy nở giữa họ.

Khi cả hai trở về nhà, Mai vẫn lặng lẽ nhìn cánh đồng ướt sũng, lòng cảm thấy bình yên và ấm áp. Cô nhận ra rằng, mảnh đất này không chỉ dạy cô cách lao động, mà còn dạy cô cách mở lòng, tin tưởng và đón nhận sự quan tâm từ những người xung quanh.

Khải nở nụ cười, đặt chiếc cuốc xuống, rồi nói: “Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục học. Ruộng đồng và mùa màng sẽ dạy cô nhiều điều hơn nữa.”

Mai gật đầu, ánh mắt lấp lánh. Trong cơn mưa đầu mùa ấy, không chỉ là nước mưa rửa trôi bụi bẩn, mà còn là sự khởi đầu cho những cảm xúc mới, một bước tiến quan trọng trong hành trình hòa mình vào mảnh đất và tìm kiếm những giá trị giản dị, chân thật nơi quê hương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×