mùa trăng thơm lúa

Chương 7: Ký ức tuổi thơ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Mai dậy sớm hơn thường lệ. Sương còn phủ mỏng trên những luống rau và cánh đồng, tạo nên một lớp màn mờ ảo mà cô vốn chỉ thấy trong những giấc mơ tuổi thơ. Cô hít thật sâu không khí trong lành, mắt lặng lẽ lướt qua những chi tiết quen thuộc: mái nhà tranh của hàng xóm, những con đường đất nhỏ uốn lượn, và dòng kênh nho nhỏ chảy len lỏi giữa ruộng.

Đột nhiên, một hình ảnh trong quá khứ ùa về: cô bé Mai chạy chân trần qua những cánh đồng, nô đùa cùng lũ bạn, tiếng cười vang vọng giữa trời xanh. Cô nhớ những trò chơi dân gian đơn giản nhưng vui nhộn – nhảy dây, bắt dê, trốn tìm, hay trèo lên gốc đa cổ thụ, nơi cả lũ cùng hò hét, thả mình theo gió. Lúc đó, mọi lo âu, mọi muộn phiền đều không tồn tại, chỉ còn tiếng cười và niềm hứng khởi tràn đầy.

Nhưng cùng với ký ức tuổi thơ là nỗi cô đơn nơi thành phố. Mai nhớ những ngày học hành căng thẳng, những buổi chiều đứng nhìn ra cửa sổ căn hộ cao tầng, thấy dòng người hối hả mà không ai để ý đến mình. Trong thành phố đông đúc ấy, cô cảm thấy nhỏ bé, lạc lõng và đôi khi chạnh lòng đến mức muốn tìm về nơi bình yên xưa. Cô nhận ra rằng mình đã sống quá lâu trong thế giới ồn ào, xa rời những điều giản dị nhưng quý giá nhất.

Nhìn ra cánh đồng mênh mông, Mai bỗng thấy một sự khác biệt tinh tế: mảnh đất quê hương không chỉ gợi nhớ ký ức, mà còn giúp cô nhìn lại bản thân. Cô nhận ra mình đã bỏ lỡ nhiều điều, nhưng cũng có cơ hội để bắt đầu lại. Những buổi sáng tinh khôi, những cơn mưa đầu mùa, và cả những người xung quanh đang dạy cô cách sống chậm lại, trân trọng từng khoảnh khắc, từng mối quan hệ.

Trong lúc Mai mải mê hồi tưởng, Khải bước tới, tay cầm chiếc giỏ nhỏ đựng hạt giống. “Sáng sớm mà đã ngắm cánh đồng rồi à?” anh hỏi, nụ cười tinh nghịch nở trên môi.

Mai mỉm cười, hơi ngượng: “Mình… đang nhớ về quá khứ một chút.”

Khải ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn ra cánh đồng: “Ký ức tuổi thơ… đôi khi chính nó giúp chúng ta mạnh mẽ hơn trong hiện tại. Cô đã trải qua nhiều thứ ở thành phố, nhưng bây giờ, nơi đây sẽ giúp cô tìm lại chính mình.”

Mai gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong tim. Cô bỗng thấy cánh đồng không chỉ là nơi làm việc, mà còn là nơi kết nối giữa quá khứ và hiện tại, nơi cô có thể vừa học hỏi, vừa hồi tưởng, vừa tìm lại những phần mất mát trong lòng mình.

Cả hai im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng gió thổi qua ruộng lúa, tiếng chim hót và tiếng nước chảy lững lờ trong kênh. Mai nhận ra rằng, ký ức tuổi thơ không chỉ là những trò chơi hay niềm vui ngây thơ, mà còn là nguồn động lực để cô vượt qua nỗi cô đơn, học cách hòa mình với thiên nhiên và con người nơi quê.

Trái tim cô chợt ấm lại. Quá khứ, hiện tại và tương lai như hòa vào nhau trong khoảnh khắc yên bình ấy. Mai biết rằng, từ đây, cô sẽ không còn cảm thấy lạc lõng nữa. Cô có mảnh đất, có những kỷ niệm đẹp, và quan trọng nhất – có những người xung quanh sẵn sàng đồng hành cùng cô, như Khải.

Cô mỉm cười, ánh mắt hướng về phía cánh đồng mênh mông, lòng đầy quyết tâm: “Mình sẽ trân trọng nơi này, và sống thật với chính mình… từ những điều giản dị nhất.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×