Ngày mới bắt đầu, ánh nắng sớm len qua từng tán cây, chiếu lên những luống rau và mảnh ruộng nhỏ trước sân nhà. Mai khoác tạp dề, xắn tay áo, cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Sau những ngày trải nghiệm vụng về, giờ đây cô sẽ học một cách bài bản hơn – từ gieo hạt đến thu hoạch – dưới sự hướng dẫn trực tiếp của Khải.
Khải đứng bên cạnh, tay cầm cuốc, mắt nhìn cô dịu dàng nhưng nghiêm túc: “Hôm nay mình sẽ bắt đầu từ việc gieo hạt. Trước tiên phải làm đất thật đều, không còn cục lớn, không quá khô hay quá ướt. Hạt giống sẽ nảy mầm tốt nhất khi nhận đủ đất mềm và nước vừa phải.”
Mai gật đầu, cố tập trung. Cô học cách xới đất, cẩn thận không để làm hỏng luống, rồi rắc hạt một cách đều tay. Khải đi bên cạnh, chỉnh từng động tác nhỏ: cách cầm cuốc, cách bẻ lưng sao cho không mỏi, cách bước chân để giữ thăng bằng trên đất trơn. Mỗi lần cô làm chưa đúng, anh không hề cáu gắt, chỉ nhẹ nhàng sửa lại và giải thích tỉ mỉ.
Buổi sáng trôi qua, những luống đất dần thành hình, hạt giống đều tăm tắp. Mai thở dài, tay đầy bùn nhưng lòng cảm thấy hạnh phúc. Cô chưa từng nghĩ rằng việc gieo hạt cũng có thể mang lại niềm vui đến thế – vừa thấy kết quả ngay lập tức, vừa cảm nhận sự kết nối giữa bàn tay và mảnh đất.
Khải nhìn cô, giọng cười khẽ: “Giờ đến tưới nước và vun xới. Nhớ là nhẹ nhàng, đừng làm bật hạt. Ruộng đồng là sinh mạng của cây, phải chăm như chăm sóc chính mình.”
Mai chăm chú làm theo. Mỗi thao tác đều được hướng dẫn tỉ mỉ, từ việc dùng bình tưới, tạo rãnh thoát nước, đến việc bón phân và vun gốc. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng cô không thấy mệt mỏi, trái lại cảm giác hứng khởi tràn ngập. Cô nhận ra rằng việc học nghề đồng áng không chỉ là lao động thể chất, mà còn là học cách kiên nhẫn, quan sát và hiểu nhịp sống tự nhiên.
Chiều đến, Khải dẫn Mai ra thăm những ruộng lúa mùa trước, chỉ cách thu hoạch đúng thời điểm, cách hái lúa, nhặt gạo, và sấy khô. “Mỗi bước đều quan trọng,” anh nói, mắt nhìn những bông lúa chín vàng. “Nếu làm qua loa, vụ mùa sẽ không trọn vẹn. Làm nghề này, phải tỉ mỉ và trân trọng mọi thứ.”
Mai lắng nghe, mắt mở to, từng chi tiết dần in sâu trong trí nhớ. Cô nhận ra rằng mảnh đất không chỉ là nơi để sống, mà còn là một thế giới rộng lớn với những quy luật, những giá trị cần được học hỏi. Càng làm, cô càng cảm thấy gần gũi hơn với quê hương, với những câu chuyện ông bà từng kể, và với chính bản thân mình.
Khi hoàng hôn buông xuống, Mai đứng bên Khải, nhìn những luống đất vừa vun xới, những hạt giống vừa gieo, và cánh đồng rộng lớn phản chiếu ánh chiều vàng rực. Lòng cô dâng lên một cảm giác mãn nguyện: cô đã học được nhiều hơn cô tưởng tượng – không chỉ về nghề đồng áng, mà còn về sự kiên nhẫn, tinh thần hợp tác, và sự gắn kết giữa người với đất, người với người.
Khải nhìn cô, nụ cười ấm áp nở trên môi: “Ngày mai sẽ còn nhiều thứ để học, nhưng hôm nay cô đã tiến bộ rất nhiều.”
Mai mỉm cười, lòng cảm thấy nhẹ nhõm và tự tin. Cô biết rằng, mỗi ngày trôi qua ở quê hương này đều là một bài học quý giá, và cùng với Khải, cô không chỉ học nghề, mà còn dần khám phá ra bản thân và niềm vui giản dị nhưng sâu sắc của cuộc sống nơi đồng quê.