Buổi chiều, gió từ đồng xa thổi về mang theo mùi lúa non và khói rơm. Lan Chi ngồi trước hiên, tay cầm chổi quét lại từng góc nhà phủ bụi. Căn nhà cũ đã lâu không người ở, mái ngói rêu xanh, tường gạch bong tróc. Mỗi lần bàn tay cô lướt qua cánh cửa gỗ, tiếng “cót két” vang lên như tiếng thở dài của thời gian.
Trên bàn thờ, hai tấm ảnh đen trắng của cha mẹ nhìn cô dịu dàng. Ánh mắt ấy dường như vẫn dõi theo cô – cô con gái duy nhất, người đã rời làng từ năm mười tám tuổi với lời hứa: “Con sẽ thành công nơi phố lớn.”
Giờ đây, lời hứa ấy đã hoàn thành một nửa: cô đã có công việc ổn định, mức lương cao, nhưng đổi lại là những ngày dài kiệt sức và cảm giác trống rỗng.
Cô đặt nhang lên bàn thờ, khẽ thì thầm:
“Ba mẹ à, con xin lỗi… Con tưởng rằng chỉ cần thành đạt là đủ, nhưng con quên mất, điều ba mẹ dạy từ nhỏ là ‘sống phải thấy lòng mình yên’. Giờ con về rồi, để sống lại những gì bình dị nhất.”
Khói hương tỏa ra, quấn lấy mái tóc cô, nhẹ như lời chúc lành.
Cô đi quanh nhà, từng góc nhỏ gợi lại biết bao ký ức: góc bếp nơi mẹ từng nhóm lửa nấu cơm, mảnh sân nơi cha dạy cô tập trồng cây. Ngày ấy, Chi bé xíu, cứ chạy quanh cha hỏi:
– Ba ơi, sao cây lại lớn lên được?
– Vì đất thương cây, nên nuôi nó bằng mưa, bằng nắng. Con người cũng vậy, phải có chỗ để thương, thì mới sống được.
Giờ đây, câu nói ấy vang lại, khiến mắt cô cay xè. Đất làng này đã thương cô từ nhỏ, vậy mà cô từng bỏ đi – đi thật xa, tưởng rằng chỉ có nơi phố mới có tương lai.
Chi mở tủ cũ, tìm thấy chiếc hộp gỗ của mẹ. Bên trong là những gói hạt giống được mẹ bọc kỹ, ghi tên cẩn thận: “Hạt rau cải – vụ xuân”, “Hạt cà chua – vụ hạ”. Mỗi dòng chữ run run ấy như gửi lại cả tấm lòng của người mẹ đã dành cả đời bên ruộng đồng.
Cô nâng niu, mắt rưng rưng. “Mẹ ơi, con sẽ trồng lại những hạt này. Không phải chỉ để kiếm sống, mà để nhớ mẹ, nhớ mùi đất của nhà mình.”
Ngoài sân, nắng chiều rải vàng trên hàng cau. Con đường nhỏ dẫn ra cánh đồng yên ả, tiếng bò kêu, tiếng gà gọi nhau về chuồng. Cảnh vật chẳng đổi thay, chỉ có con người là khác.
Chi lấy cuốn sổ, viết vài dòng:
“Nhà mình cũ, nhưng ấm. Ký ức vẫn ở đây, trong từng viên gạch, từng mùi rơm. Có lẽ, chính cha mẹ là người đầu tiên gieo vào con niềm tin rằng: đất là thứ biết trả ơn, miễn là mình biết thương nó.”
Tối xuống, cô đốt đèn dầu, ánh sáng mờ soi lên bức tường cũ. Trong lòng cô, một cảm giác vừa mất mát vừa bình yên len lỏi. Những ký ức tưởng đã quên bỗng trở lại, như tiếng gió ngoài vườn khẽ gọi tên.
Cô khép lại trang nhật ký ngày thứ ba, mỉm cười:
“Con về không phải để trốn chạy, mà để tìm lại chính mình. Ngôi nhà này, mảnh đất này – sẽ là nơi con bắt đầu lại từ đầu.”
Bên ngoài, đom đóm bay lấp lánh giữa vườn. Ánh sáng nhỏ nhoi mà kiên trì, giống như niềm tin của cô gái trẻ đang khẽ nảy mầm giữa đêm quê yên ả.