mùa xanh ở làng an bình

Chương 4: Người Lạ Trong Vườn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, sương còn giăng trên những ngọn cỏ ven đường. Lan Chi khoác chiếc áo vải nâu, mang giày cao su rồi xách cuốc ra khu đất trống ven suối – nơi cô dự định sẽ bắt đầu “Mùa Xanh”. Đất còn cứng, cỏ mọc lởm chởm, nhìn qua tưởng chẳng thể trồng nổi cây gì. Nhưng Chi lại thấy trong đó một điều khác: cơ hội để hồi sinh.

Cô cắm cuốc xuống đất, từng nhát nặng trĩu, mồ hôi thấm ướt mái tóc. Mới hơn một tiếng mà lưng cô đã mỏi nhừ. Cô cười khổ – những năm sống trong văn phòng khiến đôi tay từng quen với bàn phím giờ trở nên vụng về trước đất đai.

Khi cô đang loay hoay đào rãnh, một giọng nam trầm vang lên phía sau:

– Đất này toàn sỏi, cô cuốc thế này thì mệt lắm.

Chi quay lại. Là Nam – người đàn ông cô gặp hôm trước bên bờ suối. Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi xắn tay, đội mũ vải, tay cầm một cuộn dây đo đất. Dáng vẻ anh vững chãi, ánh mắt trầm tĩnh như dòng suối sau mưa.

– Tôi quen làm rồi, không sao đâu ạ. – Cô đáp, cố giữ vẻ tự tin.

Nam khẽ mỉm cười:

– Quen tay thì cuốc khỏe hơn chứ đất này vẫn chẳng hợp trồng rau đâu. Nó cần được cải tạo, trộn thêm mùn và phân vi sinh. Nếu cô muốn, tôi có thể chỉ cách.

Cô hơi ngần ngại. Cả làng này, hầu như ai cũng tò mò với việc cô “trồng rau kiểu thành phố”. Nhưng Nam khác – anh nói chuyện điềm đạm, không châm chọc, cũng không tỏ ra khinh thường.

– Anh làm ở đâu vậy? – Cô hỏi.

– Tôi là kỹ sư nông nghiệp. Đang thử nghiệm mô hình trồng dâu công nghệ cao ở khu đất phía trên kia. – Anh chỉ tay về phía đồi, nơi những dãy nhà lưới trắng nổi bật giữa nền xanh.

– Trồng dâu à? Ở vùng này ít người làm lắm.

– Ừ. Cũng chẳng ai tin là được. Nhưng dâu thích khí hậu mát, chỉ cần điều chỉnh hệ thống tưới, giữ nhiệt độ, cây vẫn phát triển tốt. Làm nông giờ không thể dựa vào may rủi được.

Chi nhìn anh chăm chú. Trong giọng nói của Nam có một niềm tin vững vàng – thứ cô đang cần. Cô bỗng thấy nhẹ lòng.

– Vậy… anh có thể chỉ tôi vài điều về đất được không? Tôi mới về, còn nhiều thứ chưa biết.

– Được chứ. Nhưng trước hết cô phải nghỉ tay cái đã, uống miếng nước đi.

Anh rót cho cô cốc nước mát từ bình mang theo. Cô nhận, khẽ gật đầu cảm ơn. Hai người ngồi xuống tảng đá bên bờ suối, nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt nước lấp lánh.

– Sao cô lại về quê? – Nam hỏi, giọng nhẹ nhàng.

– Tôi… mệt với thành phố rồi. Ở đó đông đúc nhưng lại cô đơn. Tôi muốn làm điều gì đó có ích, mà vẫn thấy lòng mình bình yên.

Nam gật gù:

– Cô can đảm đấy. Nhiều người muốn về quê mà không dám. Tôi về đây cũng vì lý do giống cô thôi – muốn tìm một cách sống chậm hơn.

Cả hai im lặng một lúc. Tiếng gió thổi qua, mang theo mùi hương của đất mới. Chi nhìn sang anh, chợt thấy ánh nắng chiếu lên gương mặt rám nắng của Nam, khiến cô thoáng bối rối.

Chiều hôm ấy, Nam giúp cô đo đất, chỉ cách ủ phân, làm rãnh thoát nước và ghi chép các chỉ số độ ẩm. Anh làm việc tỉ mỉ, cẩn thận từng chút. Nhìn anh, Chi cảm thấy giữa đồng quê bỗng hiện lên một tia hy vọng – có lẽ ước mơ của cô không còn đơn độc nữa.

Trước khi về, Nam nói:

– Cô cứ bắt đầu chậm thôi, đừng nóng vội. Đất cũng giống con người, phải để nó quen dần với cách mình chăm sóc.

– Cảm ơn anh, tôi sẽ nhớ.

Khi bóng anh khuất sau đồi, Chi vẫn đứng lặng nhìn theo. Trong lòng cô, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa thân thuộc khẽ dâng lên. Có lẽ, người lạ trong vườn hôm nay… sẽ không còn là “người lạ” mãi lâu nữa.

Đêm đó, trong nhật ký, cô viết:

“Hôm nay, mình gặp lại anh Nam. Anh hiểu đất, hiểu cây – và dường như, cũng hiểu cả những người muốn bắt đầu lại như mình.”

Ngoài trời, sao rải khắp bầu đêm, lấp lánh như hạt dâu nhỏ trên vườn đồi phía xa. Một khởi đầu mới, thật sự đã bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×