mùa xanh ở làng an bình

Chương 5: Mảnh Đất Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tuần, sương còn giăng mờ khắp triền suối. Lan Chi đứng trước khoảnh đất cỏ mọc cao ngang gối, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Đất hoang này vốn là của bác Tư Mẫn – người đã bỏ không nhiều năm vì “trồng gì cũng chết”. Nhưng hôm nay, sau nhiều lần xin phép, Chi chính thức thuê lại để bắt đầu ước mơ của mình.

Tờ giấy thuê đất được ký bằng chữ viết run run của bác Tư. Bác cười hiền:

– Con gái thành phố mà chịu lội bùn thì bác quý lắm. Cứ thử đi, biết đâu con hợp đất này hơn mấy người đàn ông quanh đây.

Chi cúi đầu cảm ơn, trong lòng ấm áp. Cô biết, đây không chỉ là một mảnh đất – mà là bước khởi đầu của hành trình trở về.

Cô dựng tấm bảng nhỏ ghi dòng chữ nguệch ngoạc:

“Khu trồng thử nghiệm Mùa Xanh – không phun thuốc hóa học, không dùng giống biến đổi.”

Nhìn dòng chữ, cô thấy tim mình đập nhanh. Bao năm ở thành phố, cô từng vẽ ra hàng trăm kế hoạch khởi nghiệp, nhưng chưa từng thấy cái nào khiến mình run lên vì xúc động như vậy.

Nam đến vào buổi trưa, khi Chi đang cố kéo những bao đất mùn xuống vườn. Anh chống cuốc, nhìn quanh rồi hỏi:

– Cô thuê được rồi à?

– Ừ, hôm nay chính thức bắt đầu. Nhưng chắc phải mất cả tháng mới dọn xong.

– Nếu cần, tôi có vài người làm bên khu dâu, có thể giúp san đất, dựng khung nhà lưới.

Chi lắc đầu, mỉm cười:

– Cảm ơn anh, nhưng tôi muốn tự làm phần đầu tiên này. Tôi muốn hiểu đất từ gốc.

Nam im lặng, rồi gật đầu:

– Được. Vậy thì ít nhất để tôi chỉ cô cách đo hướng nắng. Đặt luống sai hướng, cây sẽ không đủ sáng đâu.

Hai người cùng nhau đo đạc, ghi chép từng góc chiếu sáng, hướng gió, độ ẩm. Nam dạy Chi cách kiểm tra độ pH của đất bằng giấy thử, cách phân biệt mùn thật và cát pha. Cô nghe chăm chú, từng lời như mở ra một thế giới mới.

Chiều đến, mặt trời nghiêng bóng, ánh nắng vàng trải dài trên mảnh đất trơ trọi. Chi ngồi xuống bờ suối, rửa tay, nhìn dòng nước trong veo chảy qua. Những hòn đá nhỏ lấp lánh như đang cười với cô.

Cô nhớ lại những ngày trong văn phòng – điều hòa lạnh buốt, bàn phím lách cách, những cuộc họp kéo dài vô tận. Khi ấy, cô tưởng mình đang sống. Giờ đây, chỉ cần hít một hơi gió lành, nghe tiếng suối róc rách, cô mới hiểu thế nào là sống thật sự.

– Cô định trồng gì trước? – Nam ngồi xuống bên cạnh, hỏi.

– Rau xanh và hoa cúc. Tôi muốn trồng thứ gì có thể mang lại niềm vui cho người nhìn thấy nó.

– Hay đấy. Hoa cúc dễ sống, lại có ý nghĩa tốt. Nếu cần hệ thống tưới nhỏ giọt, tôi có thể giúp lắp.

– Anh giỏi quá, sao biết nhiều thế?

– Tôi từng thất bại với mấy khu vườn rồi. Cũng từ đấy mới học được cách để cây sống khỏe.

Câu nói của Nam khiến Chi khẽ mỉm cười. Thì ra ai cũng có những vết xước sau lưng giấc mơ của mình, chỉ là họ giấu nó trong im lặng.

Khi mặt trời sắp lặn, Nam đứng dậy:

– Ngày đầu tiên, cô làm tốt lắm. Cứ thế mà tiến thôi, đừng sợ.

– Cảm ơn anh, thật đấy. Nếu không có anh chỉ, chắc tôi vẫn đang cuốc nhầm đất.

– Tôi chỉ chỉ đường, còn đi đến đâu là do cô.

Anh nói rồi bước đi, dáng người cao lớn dần chìm trong ánh chiều đỏ sẫm. Chi nhìn theo, thấy tim mình khẽ chùng xuống – không phải vì mệt, mà vì một cảm xúc mơ hồ vừa chớm nở.

Tối đó, cô ngồi trước hiên, đèn dầu chập chờn soi trang sổ. Cô viết:

“Mảnh đất đầu tiên – dù chỉ là khởi đầu nhỏ bé, nhưng là giấc mơ thật sự của mình. Ngày mai, mình sẽ gieo hạt đầu tiên.”

Bên ngoài, tiếng côn trùng râm ran hòa cùng tiếng suối. Trong bóng đêm, mảnh đất hoang ven suối dường như cũng đang thở – nhẹ nhàng, ấm áp, và đầy hy vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×