mùa xanh ở làng an bình

Chương 6: Lời Đồn Trong Làng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mới sáng sớm, khi Chi còn đang lúi húi gánh nước tưới mấy luống rau vừa gieo, thì tiếng nói chuyện xôn xao đã vọng từ đầu ngõ:

– Con Lan Chi đó hả? Nghe đâu bỏ việc công ty, về đây trồng rau sạch đó!

– Ờ, tôi nghe bảo “rau sạch” gì đó, nhưng mấy đứa ở phố biết gì về đất với phân mà trồng! Được mấy bữa rồi cũng bỏ thôi.

Những lời nói nửa tò mò, nửa giễu cợt cứ bay theo gió, len lỏi qua hàng rào tre, đến tận tai Chi. Cô dừng tay, cười nhạt. Cô biết, làng quê vốn yên bình nhưng lời đồn lại nhanh như gió.

Từ ngày cô về, dân làng An Bình vừa quý, vừa nghi ngờ. Quý vì cô là “con gái ông Năm Tường” – người từng giúp làng thoát đói sau vụ mất mùa. Nhưng nghi ngờ vì cô đã bỏ đi từ nhỏ, giờ lại quay về với một ý tưởng nghe lạ tai: “Trồng rau sạch không thuốc, không phân hóa học.”

Bà Ba hàng xóm mang giỏ rau sang, đứng tựa hàng rào nói vọng:

– Con ơi, đất này trồng rau mà không xịt thuốc sao được? Con coi, côn trùng nó ăn sạch hết!

Chi lau mồ hôi, cười hiền:

– Dạ, con biết là khó, nhưng con muốn thử. Con nghĩ nếu mình chăm đúng cách, cây sẽ khỏe hơn mình tưởng.

Bà Ba lắc đầu, thở dài:

– Ừ, cô cứ thử đi. Mà lỡ thất bại thì đừng buồn, dân quê mình quen nhìn người bỏ rồi.

Chi chỉ cười, không đáp. Cô hiểu, không ai cố tình làm cô nản lòng – họ chỉ chưa tin, chưa nhìn thấy kết quả thôi.

Chiều đó, cô mang mấy khay ươm cây non ra phơi nắng. Những mầm xanh li ti đang vươn lên, yếu ớt nhưng tràn đầy sức sống. Nam đi ngang qua, nhìn thấy, hỏi:

– Cô làm sao chịu nổi khi ai cũng nói mình không làm được?

Chi khẽ cười, giọng nhẹ tênh:

– Ở thành phố, người ta cũng nói tôi mơ mộng. Ở đây, họ nói tôi viển vông. Nhưng anh biết không, chỉ cần có một người tin, hoặc một mảnh rau mọc lên, là tôi thấy đủ rồi.

Nam im lặng, rồi bất chợt nói:

– Tôi tin. Và tôi sẽ giúp cô chứng minh cho họ thấy.

Câu nói ngắn gọn mà khiến tim Chi ấm lạ. Cô nhìn anh – gương mặt rám nắng, ánh mắt thật thà mà kiên định. Giữa những lời đồn ào, chỉ một câu nói ấy như neo lại trong lòng cô, vững chãi đến kỳ lạ.

Tối, cô ghé chợ An Bình để mua thêm dụng cụ làm vườn. Khi đi ngang quán nước đầu làng, vài người lại xì xào:

– Thấy chưa, mới về vài bữa đã ra chợ mua này mua nọ, chắc tốn cả đống tiền.

– Cứ coi đi, rồi lại về phố sớm thôi.

Chi nghe hết, nhưng chỉ mỉm cười. Cô nhớ lời cha từng nói thuở nhỏ: “Con không thể ngăn người ta nói, nhưng có thể khiến họ im bằng kết quả.”

Đêm ấy, cô trở về nhà, ngồi ghi nhật ký. Trang sổ tay lấm tấm bùn, nhưng dòng chữ lại ngay ngắn, đầy quyết tâm:

“Hôm nay, rau non bắt đầu nảy mầm. Cũng như lòng mình – dẫu ngoài kia còn nhiều nghi ngờ, nhưng chỉ cần một chút ánh sáng, hạt giống sẽ lớn lên.”

Bên ngoài, tiếng ếch nhái râm ran trong mưa đêm. Gió mang theo mùi đất ẩm, ngai ngái mà thân thuộc. Chi khép sổ, nhìn ra mảnh đất nhỏ đang ngủ yên dưới làn mưa, khẽ mỉm cười.

Cô biết, rồi một ngày, những người hoài nghi ấy sẽ đến hỏi mua rau của cô.

Và khi đó, họ sẽ hiểu: đôi khi, điều điên rồ nhất chính là bắt đầu tin rằng – đất quê mình vẫn còn có thể nở hoa. 🌱


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×