Tháng tư, nắng An Bình vàng ươm như mật, nhưng với Lan Chi, đó là mùa thử thách thật sự. Sau hơn hai tháng chăm sóc, những luống rau đầu tiên đã xanh rờn, tưởng chừng sắp đến ngày thu hoạch. Cô hớn hở chụp ảnh gửi cho nhà hàng trên thị trấn, lòng đầy hy vọng.
Thế nhưng chỉ vài hôm sau, trận mưa đá đầu mùa bất ngờ ập đến.
Tiếng đá lộp bộp đập xuống mái tôn, cành lá rơi rụng, luống rau bị dập nát như chưa từng tồn tại. Chi lao ra giữa trời, cố lấy bạt che nhưng gió cuốn phăng. Mưa lạnh buốt, nước mắt cô hòa trong nước trời, chát đắng.
Khi mưa tạnh, mảnh vườn chỉ còn trơ gốc, lá nát bét. Cô ngồi bệt xuống, tay run run nhặt từng cây còn sót lại. Nam chạy tới, áo mưa còn nhỏ giọt, nhìn cảnh tượng mà thở dài:
– Tôi đã bảo cô che nhà lưới tạm rồi mà.
– Tôi không nghĩ mưa đá lại đến sớm vậy… – Chi nghẹn giọng.
Nam cúi xuống, nhặt một cây cải gãy thân, giọng trầm:
– Nông nghiệp không phải chuyện của thời tiết thuận lợi. Nó là chuyện của người biết đứng dậy sau mỗi lần mất trắng.
Câu nói ấy khiến Chi im lặng. Cô biết Nam không nói để an ủi – đó là sự thật, trần trụi và khắc nghiệt.
Nhưng thử thách chưa dừng lại ở đó. Chưa kịp gieo lại, sâu bệnh kéo đến. Những con rầy nhỏ bám kín lá non, ăn rỗng từng mảnh. Chi thử dùng các cách tự nhiên – trồng xen húng, phun tỏi ớt, nhưng không đủ. Rau héo dần, vàng úa.
Tiền vốn ít ỏi ban đầu cạn kiệt nhanh chóng. Cô gọi điện xin khất nợ bên cung cấp hạt giống, lòng nặng trĩu. Đêm, cô ngồi trước bàn, đếm đi đếm lại sổ chi tiêu. Con số cuối cùng khiến tim cô thắt lại – gần như trắng tay.
Sáng hôm sau, Chi đến khu vườn mà lòng rối bời. Cô định gọi Nam đến giúp thì thấy anh đang cặm cụi dựng lại giàn tưới, chẳng nói lời nào.
– Anh làm gì vậy? – Cô hỏi khẽ.
– Giúp cô cứu lại phần đất này. Còn nước còn tát.
Họ làm suốt cả ngày, đến khi mặt trời lặn. Tay Chi rộp lên, móng dính bùn, nhưng cô không buồn than. Cô chỉ nhìn Nam, mỉm cười yếu ớt:
– Cảm ơn anh… Nếu không có anh, chắc tôi bỏ cuộc rồi.
– Đừng cảm ơn. Cô còn chưa thấy hết đâu. Nông nghiệp là hành trình của người dám kiên trì. Một mùa hỏng, mùa sau sẽ tốt hơn.
Tối đó, cả làng lại xôn xao.
– Thấy chưa, nói rồi mà! Trồng kiểu đó làm sao sống nổi.
– Hết tiền, chắc sắp quay lại thành phố thôi.
Chi nghe được, chỉ lặng im. Nhưng đêm đó, trong căn nhà nhỏ, cô viết vào sổ:
“Hôm nay, rau chết gần hết. Tôi đau như mất đi một phần giấc mơ. Nhưng Nam nói đúng – đất chỉ thử lòng người. Nếu mình bỏ cuộc, sẽ chẳng còn gì để kể.”
Cô khép sổ, nhìn ra ngoài. Ánh trăng hắt qua cửa, soi mảnh đất lấm lem vẫn còn ướt sau cơn mưa đá. Ở đâu đó, vài mầm non nhỏ vẫn cố vươn lên.
Chi mỉm cười.
Có lẽ, đất vẫn chưa bỏ rơi cô.