Ngày đầu tiên chính thức đi làm, Hạ An đến công ty từ rất sớm. Vẫn còn dư âm từ buổi phỏng vấn kỳ lạ hôm trước, cô tự nhủ trong lòng: “Mình chỉ là một nhân viên nhỏ, chẳng bao giờ phải đụng chạm đến tổng giám đốc đâu. Ông ta chắc cũng quên mình rồi. Lo gì.”
Tòa nhà Ánh Dương buổi sáng nhộn nhịp, nhân viên ra vào tấp nập. Hạ An hòa vào dòng người, tìm đến phòng ban Marketing nơi cô được phân công. Cả phòng rộng lớn, trang trí hiện đại, đồng nghiệp niềm nở chào đón khiến cô phần nào bớt căng thẳng.
Đúng lúc cô đang loay hoay sắp xếp chỗ ngồi, một giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng:
“Cũng chăm chỉ ra phết nhỉ, cô gái.”
Hạ An sững người, quay lại – không ai khác, chính là Lục Minh.
Anh đứng đó, vest tối màu, tay kẹp một tách cà phê, ánh mắt thản nhiên dừng trên người cô. Thần thái cao ngạo của anh nổi bật đến mức cả phòng như chùng xuống. Nhân viên khác vội vàng cúi đầu chào, miệng đồng thanh:
“Chào tổng giám đốc ạ!”
Chỉ riêng Hạ An, trái tim thắt lại. Sao ông ta lại ở đây?
“Ngồi đi, làm việc tiếp đi.” – Lục Minh phẩy tay, cả phòng lập tức tản đi. Anh thản nhiên tiến lại gần bàn cô, dựa người vào cạnh bàn, giọng điệu nhàn nhã:
“Hôm qua phỏng vấn tốt lắm. Tôi thấy… cô thú vị hơn tưởng tượng.”
Hạ An căng thẳng siết chặt cây bút.
“Tổng giám đốc… tôi chỉ muốn làm tốt công việc. Những chuyện khác… xin đừng đùa như vậy.”
“Đùa?” – Lục Minh nhướng mày, khẽ cười – “Cô nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức phải đùa với từng nhân viên sao? Nếu tôi muốn đùa, thì cũng phải chọn người đặc biệt chứ.”
Ánh mắt anh sáng lên tia hứng thú khi thấy gò má cô đỏ bừng.
“Tôi không đặc biệt gì hết!” – Hạ An vội nói, giọng run run.
“Ồ? Nhưng trong mắt tôi thì có.” – Lục Minh ghé sát, đến mức hơi thở của anh phả vào tai cô – “Cô biết không, từ hôm ngoài đường đến giờ, tôi cứ tò mò mãi… một cô gái nhỏ bé như vậy, sao dám trừng mắt với tôi?”
Câu nói khiến tim Hạ An đập loạn. Cô bật dậy, lùi hẳn ra sau, vội vàng đáp:
“Hôm đó là hiểu lầm! Tôi không cố ý vô lễ. Xin anh… đừng để tâm.”
Lục Minh thản nhiên nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt như cười như không:
“Tôi không giận. Ngược lại, tôi thấy… cô càng đáng để chú ý.”
Cả buổi sáng hôm đó, Hạ An làm gì cũng có cảm giác bị dõi theo. Thỉnh thoảng, khi ngẩng lên, cô bắt gặp ánh mắt Lục Minh nhìn từ phía xa. Không quá lộ liễu, nhưng đủ để khiến cô rối loạn.
Giờ nghỉ trưa, Hạ An xuống căn tin. Cô chọn một bàn ở góc, cố gắng ăn nhanh để còn quay lại chuẩn bị công việc. Bất ngờ, một chiếc khay khẽ đặt xuống đối diện.
“Ngồi cùng được chứ?”
Không cần ngẩng lên, cô cũng biết đó là ai.
“Tổng giám đốc… chỗ này còn nhiều bàn trống.” – giọng Hạ An nhỏ xíu.
“Nhưng tôi lại muốn ngồi đây.” – Lục Minh thản nhiên, mở nắp hộp cơm.
Sự xuất hiện của anh lập tức khiến cả căn tin xôn xao. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, những lời xì xào thì thầm vang lên.
Hạ An cúi gằm mặt, thìa trong tay run lên. Cô ghét cảm giác bị chú ý, ghét cả sự ép buộc ngầm trong từng hành động của anh. Nhưng trước vị tổng giám đốc, cô nào có thể phản kháng?
“Ăn đi, đừng để tôi phải đút.” – Lục Minh đột ngột nói, giọng nửa trêu nửa ra lệnh.
Cô ngẩng phắt lên, suýt nghẹn:
“Anh… anh đang nói gì vậy?”
Ánh mắt anh sâu thẳm, tia cười ẩn chứa đầy trêu chọc:
“Đùa thôi. Nhưng nhìn cô lúng túng thế này… quả thật đáng yêu.”
Máu nóng dồn lên má, Hạ An lập tức cúi đầu, gượng gạo ăn cho xong.
Chiều hôm ấy, khi tan ca, cô cố tình chờ mọi người về hết mới ra ngoài, hy vọng tránh mặt. Nhưng ngay ở bãi xe, một chiếc ô tô đen sang trọng chặn ngang đường. Cửa kính hạ xuống, để lộ gương mặt quen thuộc.
“Lên xe.” – giọng anh vang lên, không cho phép từ chối.
“Tôi… tôi có thể tự đi về.” – Hạ An lúng túng.
Lục Minh chống tay lên cửa, ánh mắt hờ hững mà áp lực:
“Muộn rồi, một mình con gái ngoài đường không an toàn. Tôi chỉ thuận đường.”
Cô cắn môi, đứng yên vài giây rồi miễn cưỡng mở cửa, ngồi vào ghế phụ.
Trong khoang xe tĩnh lặng, mùi nước hoa nam tính bao trùm, khiến Hạ An càng thêm bối rối. Cô ngồi sát mép, hai tay đặt chặt lên đùi.
Lục Minh lái xe thong dong, thỉnh thoảng liếc sang. Khóe môi anh cong lên:
“Cô lúc nào cũng căng thẳng thế sao? Tôi đâu ăn thịt cô.”
“Anh… đừng trêu tôi nữa.” – Hạ An thì thào.
“Nhưng trêu cô, tôi lại thấy rất vui.” – Anh đáp gọn, nụ cười ẩn sau giọng nói.
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ An hiểu rằng, từ giây phút chạm mặt ngoài phố đến hôm nay, cô đã bị cuốn vào một trò chơi mà mình chẳng có cách nào thoát ra.