Những ngày đầu làm việc ở công ty Ánh Dương, Hạ An nỗ lực gấp đôi so với mọi người. Cô thức khuya chuẩn bị tài liệu, dậy sớm đến văn phòng, trong lòng chỉ có một mong muốn duy nhất: làm thật tốt, không gây chú ý, và quan trọng nhất là tránh xa tổng giám đốc.
Nhưng càng muốn né tránh, dường như số phận càng cố tình trói buộc.
Một buổi sáng đầu tuần, phòng Marketing nhận được thông báo: toàn bộ nhân viên sẽ tham gia dự án quảng bá thương hiệu mới – dự án quan trọng được chính tổng giám đốc giám sát trực tiếp.
“Nghe nói lần này sếp Lục cực kỳ khắt khe.” – một chị đồng nghiệp thì thầm. – “Ai mà làm sai, chắc khó yên thân.”
Cả phòng xôn xao, chỉ riêng Hạ An tái mặt. Tim cô chùng xuống như có tảng đá đè nặng. Không thể nào… mình sẽ phải làm việc trực tiếp với anh ta?
Đúng như lo sợ, buổi họp đầu tiên của dự án, khi cả nhóm ngồi chờ ở phòng hội nghị, cửa mở ra, Lục Minh bước vào. Anh mặc sơ mi trắng, cà vạt xanh đậm, từng cử động đều gọn gàng, khí chất áp đảo khiến không gian lập tức im phăng phắc.
Ánh mắt anh lướt qua mọi người, rồi dừng lại ở Hạ An. Trong giây lát, khóe môi anh cong nhẹ, nụ cười tinh quái thoáng hiện.
“Dự án lần này quan trọng, tôi muốn đích thân kiểm soát. Và…” – anh ngừng lại, giọng nói chậm rãi vang lên – “người phụ trách chính phần nội dung sẽ là… cô Hạ An.”
Hạ An như bị sét đánh ngang tai. Cô bật dậy:
“Thưa tổng giám đốc, tôi chỉ là nhân viên mới, có lẽ không phù hợp…”
“Không phù hợp?” – Lục Minh cắt ngang, ánh mắt sắc lạnh nhưng môi lại khẽ nhếch – “Tôi thấy cô làm được. Nếu có vấn đề, tôi sẽ trực tiếp hướng dẫn.”
Cả phòng sững sờ. Ai cũng biết tổng giám đốc vốn nghiêm khắc, ít khi trực tiếp kèm cặp ai. Việc này chẳng khác nào ưu ái công khai. Một vài ánh mắt lạ lẫm, xen lẫn ghen tị bắt đầu hướng về phía Hạ An.
Còn cô, mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay.
Những ngày sau đó, Hạ An liên tục phải báo cáo tiến độ cho Lục Minh. Mỗi buổi chiều, anh đều gọi cô lên phòng tổng giám đốc.
Phòng làm việc ở tầng cao nhất, rộng lớn, cửa kính trong suốt nhìn ra toàn cảnh thành phố. Không gian sang trọng nhưng lạnh lẽo, giống hệt chủ nhân của nó.
“Ngồi đi.” – Anh ra lệnh, giọng trầm thấp.
Hạ An đặt tập tài liệu xuống, ngồi ghế đối diện, tim đập loạn nhịp. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, đọc từng mục trong kế hoạch.
Lục Minh không ngắt lời, chỉ chăm chú nhìn. Nhưng ánh mắt ấy không chỉ dừng ở trang giấy, mà còn dán chặt vào từng cử động của cô: ngón tay mảnh khảnh lật giấy, sợi tóc rơi xuống bên má, đôi môi run run khi đọc.
Khi cô dừng lại, anh mới hờ hững nói:
“Cách trình bày khá tốt. Nhưng…” – Anh đứng dậy, vòng qua bàn, bất ngờ cúi xuống sát sau lưng cô.
Hạ An giật mình, ngửi thấy mùi nước hoa nam tính quen thuộc.
“Phần này…” – giọng anh khẽ vang ngay bên tai – “cần nhấn mạnh hơn vào cảm xúc khách hàng. Cô viết quá khô khan.”
Hạ An xoay người, ánh mắt bối rối:
“Anh… tổng giám đốc có thể nói từ chỗ của mình, không cần…”
“Không cần đến gần thế này?” – Lục Minh nhướn mày, nụ cười tinh quái lóe lên – “Nhưng tôi thích dạy nhân viên theo cách này hơn.”
Cô cứng họng, đỏ mặt cúi gằm.
Một lần khác, khi nhóm làm việc tăng ca, đồng nghiệp đã về hết, chỉ còn lại Hạ An cặm cụi sửa bản kế hoạch. Cửa phòng bật mở, Lục Minh bước vào.
“Vẫn chưa về?” – Anh hỏi, giọng như nửa trách nửa quan tâm.
“Dạ… tôi muốn hoàn thiện nốt.” – Cô đáp nhỏ.
Anh tiến lại, kéo ghế ngồi ngay cạnh, không gian thu hẹp đến mức hơi thở hòa vào nhau.
“Tổng giám đốc… anh ngồi gần quá.” – Hạ An lúng túng.
“Gọi tôi là Lục Minh.” – Anh nói, mắt dán vào màn hình laptop. – “Ở đây chỉ có hai người, không cần khách sáo.”
Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn sâu hun hút. Trái tim cô đập mạnh, vội cúi xuống che giấu.
Anh khẽ mỉm cười, nghiêng người gõ vài dòng chỉnh sửa trên màn hình. Mỗi lần ngón tay anh chạm gần tay cô, nhiệt độ cơ thể lại như tăng lên.
Cả căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ phím lách cách. Nhưng với Hạ An, từng giây phút ấy đều căng thẳng đến nghẹt thở.
Những ngày kế tiếp, sự hiện diện của Lục Minh trong công việc dần trở thành “cái bóng” bao trùm Hạ An.
Anh thường xuyên gọi tên cô trong cuộc họp, đôi khi đưa ra những câu hỏi khó chỉ để xem cô lúng túng. Có lúc anh thản nhiên khen ngợi trước mặt mọi người, khiến đồng nghiệp bắt đầu bàn tán.
Càng muốn thoát, cô càng bị trói chặt.
Và dần dần, trong lòng Hạ An xuất hiện một nỗi sợ mơ hồ: Nếu cứ thế này, mình sẽ không còn giữ được khoảng cách với anh ta nữa…