MƯỢN XÁC TRẢ TÌNH

Chương 10: HỒN AI ĐANG LANG THANG?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi không biết chuyện gì đang kéo mình đi.

Có thể là cảm giác bất an. Có thể là nỗi sợ đang gặm nhấm từng góc tâm trí. Hoặc là vì cái bóng trong gương đêm qua—nụ cười quen thuộc nhưng không thuộc về tôi.

Tôi đến chùa vào buổi sáng sớm. Chùa cổ, mái rêu phong, nằm khuất trong một con hẻm nhỏ gần trung tâm. Một nơi như thể tách biệt khỏi dòng đời.

Tôi không nhớ tại sao mình lại chọn nơi này. Chỉ biết khi mở bản đồ lên, tay tôi tự rê đến vị trí ấy. Có thứ gì đó mách bảo. Trực giác? Hay là một phần hồn còn lại của tôi?

Sư thầy đón tôi ở cổng.

– Con đến tìm gì?

– Thưa thầy… con muốn tìm lại chính mình.

Thầy nhìn tôi hồi lâu, rồi khẽ gật. Dẫn tôi vào trong, qua khỏi hậu điện, đến một gian phòng nhỏ có khói nhang nhẹ bay.

– Con ngồi đây. Đừng hỏi, đừng nghĩ. Chỉ lắng nghe.

Tôi làm theo.

Thầy bắt đầu tụng. Tiếng mõ, tiếng chuông, tiếng lời kinh rì rầm như từ cõi nào xa xăm vọng về. Tôi nhắm mắt, để lòng trôi theo tiếng tụng, để thân thể lặng đi.

Và rồi, tôi thấy.

Một cánh đồng trắng. Trắng xóa. Không trời, không đất. Không hướng.

Tôi đứng giữa đó.

Trước mặt tôi—một cô gái.

Tóc dài, mặc váy trắng. Không nhìn rõ mặt, nhưng từng cử động quen thuộc lạ thường. Cô ấy quay lưng về phía tôi, đang đi xa dần. Mỗi bước đi, thân ảnh cô càng mờ.

Tôi hét lên:

– Đợi đã!

Cô ấy không quay lại.

Tôi chạy theo. Nặng nề. Như thể đang bước trong cát.

– Là tôi! Là tôi đây! Lâm Nhi!

Cô gái dừng lại.

Từ từ quay lại.

Gương mặt ấy—là tôi. Là khuôn mặt của Lâm Nhi. Nhưng nhợt nhạt, mờ ảo, trống rỗng như khói.

– Cô... là tôi?

Cô ấy không nói. Chỉ nhìn tôi. Ánh mắt lặng im. Lạnh.

– Tại sao… tôi ở đây?

Lần đầu tiên, cô ấy mở miệng. Nhưng không có âm thanh. Chỉ có ba từ vang lên bên trong đầu tôi:

"Anh ấy chưa rời đi."

Tôi lắp bắp:

– Anh ấy? Ai?

Cô ấy biến mất.

Không một lời giải thích.

Không một lời tạm biệt.

Tôi choàng tỉnh dậy giữa mùi nhang trầm. Sư thầy vẫn ngồi đối diện, lặng lẽ tụng niệm. Mồ hôi tôi đẫm lưng áo.

Tôi bước ra khỏi chùa như người vừa đi lạc trong một giấc mộng kéo dài hàng thế kỷ.

Anh ấy chưa rời đi?

Có nghĩa là… hồn Minh Duy vẫn còn trong thân xác này?

Và nếu cả tôi và anh ta đều chưa rời đi…

Thì ai đang điều khiển ai?

Ai là chủ?

Ai là khách?

Và ai… đang dần biến mất?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.