mưu đồ hậu cung

Chương 1: Vào cửa cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngọc Nhi đứng ngoài cổng đại cung, lồng ngực trống rỗng nhưng tim lại đập mạnh. Trước mắt cô là bức tường vàng rực rỡ, mái ngói cong vút, cột trụ khắc hoa văn tinh xảo. Lớp sương sớm chưa tan, ánh nắng ban mai hắt lên các bức tường, khiến toàn bộ cung điện như khoác lên mình một tấm áo vàng rực. Lòng cô vừa sợ hãi vừa háo hức. Đây là lần đầu tiên cô bước vào hậu cung – nơi mà bao câu chuyện mưu mô, tranh sủng, và cả bi thương được dệt nên.

Cô kéo nhẹ tay áo dài, hít một hơi thật sâu. Cha mẹ đã dạy cô rằng khi bước vào cung, ngoài vẻ đoan trang, phải biết giữ kín lòng mình. Và điều quan trọng nhất: không để ai biết thân phận thật của cô. Con gái của danh tướng Ngô Trường, người đã chết trong một trận chiến tranh quyền bí mật, giờ đây bước vào nơi nguy hiểm nhất triều đình. Nếu không cẩn thận, cả cô và những bí mật của gia tộc sẽ tan biến trong vòng tay của những phi tần gian xảo.

“Ngọc Nhi, đi thôi,” tiếng hầu cận bên cạnh nhắc nhở, khiến cô giật mình. Cô quay sang thấy một thiếu nữ mặc áo hầu, cúi người lễ phép. Ánh mắt trong sáng nhưng đầy cảnh giác. Ngọc Nhi gật đầu, bước từng bước chậm rãi lên bậc thang dẫn vào cổng chính.

Ngay khi bước qua cửa, mùi hương trầm thoang thoảng khiến cô choáng ngợp. Tiếng chim hót xen lẫn tiếng nước chảy từ những hồ sen khiến không gian vừa yên bình, vừa uy nghi. Nhưng cô biết, vẻ thanh bình ấy chỉ là bề ngoài. Hậu cung là chiến trường ngầm, nơi những ánh mắt, những nụ cười đều có thể là dao găm.

Ngọc Nhi được dẫn đến phòng tiếp tân, nơi các phi tần đang tụ họp. Nét mặt các cô đều trang điểm tinh tế, áo lụa rực rỡ, cười cười nói nói, nhưng trong mắt đều ánh lên tia nghi kỵ. Một vài người bước tới, lễ phép hỏi han, rồi nhanh chóng trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý. Ngọc Nhi nhận ra rằng, trong chốc lát nữa, cô sẽ phải học cách nhìn thấu suy nghĩ người khác chỉ bằng một ánh mắt hay nụ cười.

Một tiếng bước chân vang lên, làm cả phòng chợt im lặng. Hoàng hậu xuất hiện, kiêu hãnh và thanh tao. Cô ta dừng trước Ngọc Nhi, ánh mắt liếc sơ, vừa đủ để khiến Ngọc Nhi cảm nhận được sức nặng của quyền lực. Một tiếng nói dịu dàng nhưng nghiêm khắc vang lên:

“Ngọc Nhi, từ hôm nay, nàng sẽ ở lại hậu cung. Nhớ kỹ, mọi hành động đều phải cân nhắc, vì một sai lầm nhỏ cũng có thể trả giá bằng cả sinh mạng.”

Ngọc Nhi cúi đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. “Bẩm Hoàng hậu, Ngọc Nhi sẽ cố gắng giữ mình.”

Sau buổi lễ tiếp tân, Ngọc Nhi được dẫn tới phòng của mình. Căn phòng không quá rộng nhưng trang trí tinh tế, rèm lụa mỏng hắt ánh sáng qua, khiến không gian sáng nhưng lại có vẻ bí ẩn. Trên bàn, một cuốn nhật ký nhỏ được để sẵn. Hầu cận của cô nhắc: “Nếu cần, có thể dùng nó để ghi chép, nhưng tuyệt đối không để người khác biết.”

Ngọc Nhi ngồi xuống, ngón tay chạm vào cuốn nhật ký. Mọi thứ quá nhanh, quá khác biệt so với cuộc sống bình dị ngoài thành. Cô nhận ra rằng, từ giây phút này, mỗi bước đi, mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều phải cân nhắc kỹ lưỡng. Một sai lầm nhỏ cũng có thể trở thành con dao chém vào chính mình.

Đêm đầu tiên trong hậu cung, Ngọc Nhi không ngủ được. Cô nghe tiếng lá xào xạc ngoài sân, tiếng bước chân hầu cận qua lại, và cả những âm thanh không rõ nguồn gốc, khiến tim cô đập nhanh hơn. Nhưng cùng lúc, một niềm tin kiên định nhen nhóm trong lòng: cô sẽ sống sót. Không chỉ sống sót, mà còn tìm ra sự thật về mẹ mình, về âm mưu đen tối đang chực chờ trong bóng tối hoàng cung.

Ngọc Nhi nhắm mắt lại, tự nhủ: “Ta sẽ không để ai đoán được thân phận. Ta sẽ sống và chiến đấu bằng trí tuệ, bằng sự nhẫn nại. Hậu cung này, sẽ là nơi ta học cách trở thành con người mà mẹ từng hy vọng.”

Và từ trong bóng tối của hậu cung rực rỡ, một cuộc sống mới bắt đầu – đầy mưu mô, thử thách và cả những điều chưa ai ngờ tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×