Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm lụa, chiếu lên sàn đá sáng bóng của hậu cung. Ngọc Nhi thức dậy sớm hơn thường lệ, tim vẫn còn đập dồn sau đêm đầu tiên không ngủ. Cô mặc bộ y phục đơn giản mà hầu cận chuẩn bị, mái tóc búi gọn gàng, nét mặt thanh thuần nhưng ánh mắt đã tỉnh táo hơn. Đây là buổi lễ tân đầu tiên mà cô phải tham dự – nơi các phi tần được Hoàng hậu và Hoàng đế kiểm tra khí chất, học cách ứng xử và thể hiện trí tuệ.
Khi bước ra sân, Ngọc Nhi lập tức nhận ra những phi tần khác đã tụ tập. Mỗi người đều khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy, tay cầm quạt, cười nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt đều sắc lạnh. Một số phi tần liếc cô từ đầu tới chân, ánh mắt vừa tò mò vừa coi thường. Cô nhận ra rằng, ngay từ bước đầu, mình đã trở thành mục tiêu để quan sát, đánh giá.
Một phi tần cao tuổi hơn, tóc búi cầu kỳ, bước tới gần. “Cô bé mới à? Nghe nói là con gái danh tướng Ngô Trường, nhưng xem ra còn non nớt lắm.” Giọng cô ta dịu dàng nhưng đầy ẩn ý. Ngọc Nhi mỉm cười, cúi chào, nhưng lòng đã cảnh giác. Một nụ cười không thể hiện hết lòng dạ thật của con người trong hậu cung.
Buổi lễ bắt đầu trong hội trường lớn, nơi các phi tần phải trình diện trước Hoàng hậu và Hoàng đế. Ngọc Nhi bước vào hàng, cúi người theo phép tắc. Hoàng hậu, vẻ mặt nghiêm trang nhưng vẫn thanh tao, quan sát từng phi tần. Ánh mắt bà dừng lại trên Ngọc Nhi một giây đủ để khiến cô cảm nhận sức nặng của quyền lực. Một tiếng thở dài nhẹ trong lòng, nhưng Ngọc Nhi lập tức chỉnh lại tư thế, nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh.
Các phi tần lần lượt thực hiện nghi lễ chào hỏi, và Ngọc Nhi là một trong những người cuối cùng. Khi cúi người trước Hoàng hậu, cô cảm nhận ánh mắt Hoàng đế dừng lại trên mình. Tim cô nhói lên, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng. Không biết ông nhìn cô vì điều gì: vì lạ, vì tò mò, hay vì tiềm năng mà cô mang trong mình.
Sau lễ chào hỏi, Hoàng hậu ra lệnh cho mỗi phi tần phải thể hiện tài năng, trí tuệ và khả năng ứng xử. Một số phi tần đọc thơ, một vài người múa nhẹ nhàng, trong khi số khác giới thiệu về văn hóa, y thuật hay âm nhạc. Ngọc Nhi đứng đó, lắng nghe, suy nghĩ, cố gắng tìm cách tạo ấn tượng mà không quá nổi bật, vì trong hậu cung, nổi bật quá cũng đồng nghĩa với việc trở thành mục tiêu.
Một phi tần trẻ hơn, tên Thanh Hương, tiến tới trước Ngọc Nhi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sắc lạnh: “Nghe nói cô mới vào cung, thân phận không cao nhưng may mắn được chú ý. Liệu có giữ được vị trí trong thời gian dài không?” Ngọc Nhi mỉm cười, đáp lễ: “Chỉ mong được học hỏi và giữ gìn hòa khí trong hậu cung, không dám tham vọng quá xa.”
Thanh Hương nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên tia ghen ghét. Ngọc Nhi hiểu rằng, chỉ một câu nói lịch sự thôi cũng có thể bị xuyên tạc thành mưu mô nếu không cẩn thận. Cô hít một hơi sâu, nhắc nhở bản thân phải quan sát, học hỏi và chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.
Buổi lễ tân kéo dài cả buổi sáng. Ngọc Nhi được phân vào khu phòng chung cho phi tần mới, nơi cô bắt đầu nhận ra cấu trúc quyền lực trong hậu cung. Một vài phi tần lớn tuổi hơn quan sát cô từ xa, một số thì tiếp cận, tỏ ra thân thiện nhưng ánh mắt ẩn giấu sự nghi ngờ.
Đêm hôm ấy, khi Ngọc Nhi trở về phòng, cô ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra sân, nơi ánh trăng nhẹ hắt lên hồ sen. Mọi thứ quá xa lạ, quá nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy quyết tâm mạnh mẽ. Cô nhớ tới lời dặn dò của mẹ: “Trong cung, không có gì là ngẫu nhiên. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt đều có thể là dao găm hay đồng minh. Hãy cẩn trọng và học cách sống sót.”
Ngọc Nhi mở cuốn nhật ký, viết vài dòng về buổi lễ đầu tiên, về những ánh mắt, những nụ cười và cả những lời thì thầm mà cô nghe được. Trong lòng cô, một quyết tâm nhen nhóm: không chỉ sống sót, mà còn tìm ra sự thật về mẹ mình và bảo vệ hoàng đế trước những âm mưu trong bóng tối.
Cô nhắm mắt, lắng nghe tiếng gió nhẹ qua rèm, tiếng nước chảy từ hồ sen và âm thanh xa xa của hậu cung. Một thế giới đầy mưu mô, tranh đấu và cả bí mật đang chờ đợi. Ngọc Nhi biết rằng từ hôm nay, mỗi bước đi, mỗi lời nói, mỗi ánh mắt của cô đều phải là phép tính chính xác. Sai lầm một lần, hậu quả có thể không chỉ là sự loại bỏ khỏi hậu cung, mà còn là mạng sống và thân phận gia tộc.
Đêm ấy, Ngọc Nhi không ngủ trọn vẹn, nhưng lòng quyết tâm dần vững chắc. Hậu cung rực rỡ nhưng nguy hiểm này, sẽ là nơi cô học cách trở thành một con người mạnh mẽ, thông minh và kiên cường, nơi mà mỗi bước đi đều phải khéo léo như nhịp điệu của vũ điệu trên nền cẩm thạch lấp lánh.