Tiếng chuông cổng trường vừa vang lên cũng là lúc Minh phóng xe đến, mái tóc bị gió thổi rối tung. Cậu vội vàng dắt xe vào bãi, lẩm bẩm:
— Chết rồi, lại trễ buổi đầu tiên của năm học mới…
Học sinh ùa vào lớp, tiếng nói cười vang khắp sân. Mùi nắng đầu thu hòa với mùi hoa sữa thoang thoảng, gợi cảm giác quen thuộc của những ngày tựu trường. Minh chạy vội về dãy phòng học khối 11, tim đập nhanh vì sợ bị thầy giám thị “hỏi thăm”.
Ngay lúc rẽ vào hành lang, cậu suýt va phải một cô gái đang ôm chồng sách dày cộp. Cả hai cùng khựng lại. Mấy tờ giấy trên tay cô rơi tung ra nền gạch.
— Ờ… xin lỗi nhé! — Minh cúi xuống nhặt giúp, giọng hối hận.
Cô gái mỉm cười khẽ:
— Không sao đâu, tại mình đi vội quá.
Minh ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt trong veo như hồ nước đầu mùa. Cô mặc áo dài trắng, tóc buộc gọn, làn da sáng khiến gương mặt càng dịu dàng. Có điều gì đó khiến Minh quên mất cả chuyện mình đang muộn học.
— Cậu… lớp nào thế? — Minh hỏi, tay vẫn cầm mấy tờ giấy.
— Mình là học sinh mới, lớp 11A3. Còn cậu?
— Trùng hợp ghê, mình cũng A3! — Minh cười, tim đập lỡ một nhịp.
Cô gật đầu, nhận lại giấy, rồi cả hai cùng bước về phía lớp. Trên bảng, cô chủ nhiệm đang ghi dòng chữ: “Chào mừng năm học mới”. Lớp 11A3 vẫn ồn ào, chưa ai để ý đến hai người vừa đến.
Minh nhanh nhẹn bước vào chỗ, còn cô gái thì đứng trước lớp khi cô chủ nhiệm giới thiệu:
— Lớp mình năm nay có bạn mới chuyển đến. Bạn tên là An, mong mọi người giúp đỡ nhé.
Tiếng vỗ tay vang lên. Minh nhìn An, khẽ cười khi cô đảo mắt tìm chỗ trống. Cô chủ nhiệm nói tiếp:
— An ngồi tạm ở bàn cạnh cửa sổ… Ừm, cạnh Minh đi.
Một làn sóng xôn xao nổi lên. Minh gãi đầu, tỏ vẻ bình thản nhưng trong lòng lại thấy kỳ lạ: vừa gặp ở cổng trường, giờ lại ngồi cạnh nhau.
Suốt tiết học đầu tiên, Minh chẳng tập trung nổi. Cô bạn mới chăm chú ghi chép, nét chữ tròn đều. Thỉnh thoảng, gió từ cửa sổ thổi qua làm vài sợi tóc cô khẽ bay. Mùi hương nhẹ thoảng qua khiến cậu thấy tim mình đập nhanh bất thường.
Ra chơi, An quay sang mỉm cười:
— Hồi nãy cảm ơn cậu nhé, nếu không chắc mình làm rơi hết bài tập mất.
— À, không có gì đâu. Cậu chuyển trường từ đâu vậy?
— Mình vừa từ Đà Lạt xuống. Bố mẹ chuyển công tác. Mọi thứ ở đây… vẫn lạ lắm.
— Rồi quen thôi. A3 tuy ồn ào nhưng vui lắm.
Minh chưa kịp nói thêm thì nhóm bạn trêu:
— Ủa Minh, nhanh dữ! Mới đầu năm đã nói chuyện thân quá ha!
Cậu đỏ mặt, lảng đi:
— Nói bậy, giúp bạn mới thôi mà!
An chỉ cười, ánh mắt hơi ngại ngùng.
Khi tan học, Minh dắt xe ra thì thấy An đứng chờ người đón ở cổng. Nắng chiều nghiêng, bóng phượng in dài trên sân, những cánh hoa rơi vương trên vai áo cô. Không hiểu sao, cậu bỗng muốn bước tới nói thêm vài câu, nhưng rồi lại thôi.
Trên đường về, Minh mở điện thoại, thấy tấm ảnh vừa chụp vô tình ở sân trường: cô gái áo dài trắng, đứng giữa nắng vàng, miệng mỉm cười rất khẽ.
Cậu khẽ bật cười:
— Lớp 11A3 này… coi bộ thú vị rồi đây.
Và có lẽ, chính buổi sáng muộn màng ấy đã mở đầu cho một câu chuyện mà Minh sẽ nhớ mãi trong những năm tháng thanh xuân của mình. 🌿