năm 17 tuổi, tớ thích cậu mất rồi

Chương 10: Ánh mắt giữa sân trường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Giờ ra chơi, nắng nhẹ như mật ong rải khắp sân trường. Tiếng ve cuối mùa vẫn còn sót lại, lẩn trong tiếng cười nói rộn ràng của đám học sinh lớp 11A3. Minh đứng tựa gốc phượng, chai nước trên tay lạnh dần, còn ánh mắt thì cứ lặng lẽ dõi theo dáng người con gái đang đi cùng nhóm bạn ở hành lang phía xa.

An cột lại tóc, vài sợi mái vương trên trán khẽ lay trong gió. Cô cười, nụ cười trong veo như giọt nắng vừa chạm vào mặt nước. Minh bỗng thấy tim mình đập nhanh — cái cảm giác quen mà lạ, như thể vừa phát hiện ra điều gì đó đáng quý mà sợ chạm mạnh sẽ vỡ tan.

An quay lại. Chỉ một khoảnh khắc thôi, ánh mắt hai người chạm nhau. Không ai nói gì, nhưng cả thế giới xung quanh như dừng lại. Cơn gió nhẹ thổi qua, làm tung vạt áo dài trắng, còn Minh — ngốc nghếch đến mức quên cả việc phải cười.

“Ê, Minh! Làm gì đứng đơ ra vậy?” — Tuấn, thằng bạn chí cốt, đập vai cậu một cái rõ mạnh.

“Ờ… không, tao đang… nhìn sân trường.”

“Nãy giờ nhìn đúng một hướng hả?” Tuấn nheo mắt trêu, “Sân trường đó tên An hả?”

Minh đỏ mặt, quay đi. Cậu cười trừ, nhưng trong lòng lại chộn rộn lạ thường.

Chiều hôm ấy, trong tiết thể dục, lớp chia nhóm chạy tiếp sức. Đến lượt An, dây buộc tóc tuột ra, mái tóc cô bay theo gió khi chạy ngang qua chỗ Minh đứng. Giây phút ấy, thời gian như chậm lại. Minh không biết vì sao mình lại nhìn theo, chỉ biết trong đầu vang lên một ý nghĩ mơ hồ: Cậu ấy đẹp thật… đẹp đến mức không dám nói gì.

Tan học, An ra về muộn vì quên tập vở. Minh tình cờ thấy cô đang loay hoay trong lớp. Cậu ngập ngừng bước vào, giọng hơi khàn:

“Cậu… còn chưa về à?”

“Ừm, mình để quên đồ thôi.” – An đáp, giọng nhỏ mà ấm.

Minh cúi xuống nhặt giúp cô cuốn sổ rơi dưới bàn. Khi cả hai cùng ngẩng lên, khoảng cách giữa họ gần đến mức nghe được cả hơi thở. Ánh mắt ấy, một lần nữa, lại gặp nhau – lần này không tránh né, không ngại ngùng.

Cậu cười nhẹ:

“Cẩn thận, lần sau nhớ kiểm tra kỹ nha.”

An mỉm cười, nụ cười dịu dàng khiến trái tim Minh gần như tan chảy.

“Ừ, cảm ơn cậu.”

Trên đường về, Minh cứ đi chậm hơn bình thường. Trong đầu, hình ảnh ấy cứ quay lại – ánh mắt, nụ cười, tiếng nói nhỏ nhẹ của An. Mọi thứ đều mơ hồ, nhưng lại khắc sâu đến lạ.

Chiều rơi xuống, sân trường trống dần, chỉ còn lại vài tia nắng vương trên ghế đá. Ở đó, lần đầu tiên, Minh biết rằng — có những người chỉ cần nhìn nhau thôi, cũng đủ để lòng trở nên ấm áp đến khó tả.

Và cậu không biết, ở cuối hành lang, An cũng khẽ quay lại.

Ánh mắt ấy vẫn còn đó – vụng dại, nhưng thật đến từng nhịp tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×