Buổi sáng đầu tiên khi tiếng trống trường vang lên, cả xóm nhỏ như bừng dậy. Cổng trường tiểu học nằm ngay cuối đường, treo lá cờ đỏ bay phần phật trong gió. Tiếng phụ huynh gọi nhau í ới, tiếng trẻ con ríu rít như bầy chim non vừa rời tổ. Trong đám đông ấy, có một cô bé tóc buộc gọn gàng với chiếc nơ xanh dương, trên vai là chiếc cặp mới còn thơm mùi nhựa, bàn tay nhỏ xíu níu chặt tay mẹ. Cô bé ấy là Hà An.
Bên kia, Minh Quân đã chờ sẵn. Cậu mặc bộ đồng phục còn hơi nhăn vì vừa mới được mẹ là qua loa, cổ áo lệch một bên. Tay cậu cầm cây bút chì được gọt nhọn đến mức mẹ phải nhắc: “Coi chừng đâm vào tay bạn”. Quân cười hồn nhiên, nhảy nhót quanh sân trường như thể nơi đây là sân nhà quen thuộc.
“An! Lại đây!” – Quân gọi to, vẫy tay với cô bé.
An hơi khựng lại. Đây là môi trường mới, bạn bè mới, và sự lạ lẫm khiến tim cô bé đập nhanh. Nhưng ánh mắt Quân sáng lấp lánh, mang theo sự tin tưởng. An bẽn lẽn gật đầu, buông tay mẹ, chạy về phía cậu.
Trong lớp học, thầy giáo trẻ tuổi bước vào, gương mặt hiền hậu. Ông giới thiệu bản thân rồi bắt đầu gọi tên từng học sinh. Khi đến “Hà An”, cô bé đứng dậy, giọng nhỏ nhẹ “Có ạ”. Thầy gật đầu khen: “Chào em. Ngồi cạnh bạn Minh Quân nhé, để bạn hướng dẫn.”
Quân hí hửng. Cậu nhanh chóng dọn chỗ, kéo ghế ra: “Ngồi đây này.” An khẽ mỉm cười, tim nhẹ nhõm hơn.
Tiết học đầu tiên là Tập đọc. Thầy yêu cầu từng học sinh đọc một đoạn. Khi đến lượt An, giọng cô bé trong veo, tròn vành rõ chữ, khiến cả lớp chăm chú. Quân ngồi bên cạnh, chống cằm nghe, vừa tự hào vừa có chút ngạc nhiên: “Bạn mình giỏi thật.”
Đến lượt Quân, cậu lại đọc nhanh quá, vấp vài chỗ. Cả lớp cười rúc rích. Mặt Quân đỏ lên, tay siết chặt quyển sách. An nghiêng người, thì thầm: “Không sao đâu, cậu đọc tốt rồi. Mai tớ giúp cậu luyện.” Nụ cười của An như một liều thuốc, xua tan sự ngượng ngùng trong lòng cậu bé.
Giờ ra chơi, sân trường rộn rã tiếng cười. Lũ con trai chạy ù ra sân đá bóng, lũ con gái tụm năm tụm ba nhảy dây. Quân nhanh chóng nhập cuộc với nhóm bạn trai, dẫn bóng vụng về nhưng đầy khí thế. An đứng ở góc sân, ôm cặp, lúng túng không biết nên tham gia nhóm nào.
Quân đá một cú, bóng lăn thẳng đến chân An. Tất cả im bặt, chờ xem cô bé mới sẽ làm gì. An cúi xuống, nhặt quả bóng, nhìn nó như một thứ xa lạ. Quân chạy lại, cười toe: “Đá trả cho tớ đi.”
An nhắm mắt, đá nhẹ. Quả bóng bay chệch hướng, lăn xuống bụi cỏ. Bọn con trai cười ầm lên. An cúi mặt, tai đỏ bừng. Quân nhăn mày, nghiêm giọng: “Không được cười! Bạn mới thôi. Mai mốt sẽ giỏi.”
Cậu chạy nhặt bóng, đưa lại cho An: “Để tớ dạy cậu. Dễ lắm.”
Cái cách Quân đứng chắn trước tiếng cười trêu chọc ấy khiến An cảm thấy an tâm kỳ lạ. Cô bé mỉm cười, gật đầu.
Buổi trưa, trường tổ chức ăn bán trú. Học sinh ngồi thành hàng dài, mỗi người một khay cơm đơn giản với canh rau, thịt kho và vài miếng dưa hấu tráng miệng. An vốn kén ăn, nhất là không thích món canh rau đắng. Cô bé cầm thìa, ngập ngừng mãi không xúc.
Quân để ý, hỏi nhỏ: “Không ăn được à?”
An khẽ lắc đầu.
“Thế đổi với tớ.” Quân đưa phần thịt kho của mình sang cho An, rồi đổi lấy bát canh. Cậu húp ngon lành, gương mặt chẳng chút khó chịu. “Thấy chưa, ngon mà.”
An ngạc nhiên, đôi mắt mở to. Cô bé vừa thương vừa cảm động. Từ hôm ấy, Quân trở thành người bạn đồng hành trong mỗi bữa cơm trưa. Có món gì An không ăn được, cậu đều sẵn sàng đổi.
Những buổi học tiếp theo, Quân thường xuyên sang nhà An. Cậu gõ cửa rầm rầm, miệng gọi lớn: “An ơi, ra học bài chung!” Mẹ An chỉ biết cười, nhường không gian cho hai đứa.
Trong căn phòng nhỏ, bàn học kê sát cửa sổ, ánh nắng chiều rọi vào. Quân cắm cúi viết, chữ xiêu vẹo nhưng nhanh. An ngồi cạnh, nắn nót từng con chữ, rồi kiên nhẫn chỉ cho Quân: “Chữ này cong chưa đúng, nét này thiếu.” Cậu chép miệng: “Khó ghê.” Nhưng rồi vẫn cặm cụi sửa lại, chỉ vì ánh mắt khích lệ của An.
Thỉnh thoảng, cả hai nghỉ giải lao bằng cách kể chuyện. Quân kể về những lần trèo cây hái xoài, những lần bị mẹ bắt quả tang đi tắm sông. An kể về chú mèo trắng ở nhà cũ, về những cuốn truyện cổ tích mà cô bé thích nhất. Hai câu chuyện đan xen, tạo thành một thế giới riêng chỉ có cả hai.
Một buổi chiều, trời bất ngờ đổ mưa. Quân đang trên đường sang nhà An thì mưa trút xuống ào ào. Cậu vội trú dưới mái hiên, ôm chặt tập vở sợ ướt. Đúng lúc ấy, An cầm chiếc ô xanh chạy ra. “Vào đây!” – cô bé gọi.
Cả hai ngồi trong hiên nhà, nhìn mưa xối xả ngoài sân. An chìa cho Quân cái khăn nhỏ: “Lau đi, ướt hết rồi kìa.” Quân lúng túng nhận lấy, tim đập lạc nhịp. Cậu chưa từng được ai quan tâm như thế ngoài mẹ.
“Mưa to quá.” – An nhìn ra ngoài.
“Ừ. Nhưng có tớ rồi, đừng lo.” Quân đáp, giọng quả quyết, như một lời hứa tự nhiên bật ra.
An quay sang, ánh mắt khẽ dao động. Trong tiếng mưa rơi, lời nói ấy như khắc vào ký ức của cả hai.
Ngày tháng trôi, An và Quân trở thành đôi bạn không thể tách rời. Đi học cùng nhau, về chung đường, chia sẻ từng món ăn, từng trò chơi. Những buổi chiều thả diều, những sáng sớm cùng nhau cắp sách, tất cả trở thành kỷ niệm gắn chặt vào tuổi thơ.
Nhưng ẩn trong những ngày bình yên ấy, một cảm xúc khác bắt đầu nảy mầm. Đôi khi Quân thấy tim mình đập nhanh khi An cười. Đôi khi An ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt Quân. Họ chưa hiểu đó là gì, chỉ biết rằng ở cạnh nhau, mọi thứ đều trở nên tươi sáng.
Và như thế, tình bạn trong sáng của hai đứa trẻ dần chớm nở một mầm non kỳ lạ – thứ cảm xúc chưa có tên, nhưng đủ để khiến cả hai nhớ mãi.