Mùa thu về, những hàng bàng trước cổng trường bắt đầu thay lá. Sân trường mỗi ngày ngập trong sắc vàng đỏ rực, gió thổi khiến lá bay là là như mưa. Với lũ trẻ con, đó là mùa đẹp nhất: mùa nhặt lá ép vào vở, mùa thổi bong bóng bằng ống hút nước xà phòng, và cũng là mùa những trò nghịch ngợm càng thêm rộn rã.
Đối với An và Quân, đây là quãng thời gian cả hai gắn bó hơn bao giờ hết. Sau những buổi học, hai đứa lại chạy ra bãi đất sau đình, hoặc ngồi dưới gốc bàng già nhặt lá, vừa trò chuyện vừa cười khúc khích. Mọi người trong xóm đã quen cảnh hai bóng nhỏ song hành, đến mức nhiều bác lớn tuổi hay đùa: “Mai mốt lớn lên chắc thành một đôi cho mà xem.” Mỗi lần nghe thế, An đỏ mặt, còn Quân thì giả vờ phủ nhận nhưng lại lén cười.
Những trò chơi vô tư
Một buổi chiều, khi nắng vàng vẫn còn lấp ló sau lũy tre, Quân rủ An đi thả diều. Chiếc diều lần này cậu tự tay dán, dán vụng đến mức đuôi hơi lệch. Lúc gió lên, diều cứ nghiêng ngả như say rượu, cuối cùng rơi xuống ngay giữa ruộng lúa non.
An che miệng cười khúc khích:
– Diều của cậu bay như con vịt lạc!
Quân đỏ mặt, nhặt diều lên, nghiêm giọng:
– Mai tớ sẽ làm lại, diều này chỉ cần sửa đuôi thôi. Rồi tớ cho cậu thấy nó bay cao nhất xóm!
– Được thôi – An gật đầu, mắt long lanh. – Nhưng nhớ nhé, cậu hứa rồi đó!
Quân móc ngón tay út ra. An nhìn, do dự một chút, rồi cũng chìa ngón tay út bé nhỏ của mình. Hai đứa móc ngoéo dưới ánh hoàng hôn, miệng đồng thanh:
– Móc ngoéo không được quên!
Khoảnh khắc ấy, chỉ là trò đùa của trẻ con, nhưng trong lòng cả hai, nó mang theo một ý nghĩa sâu xa hơn – một lời hứa nho nhỏ nhưng thiêng liêng.
Những giận hờn đầu tiên
Dù thân thiết là vậy, An và Quân cũng không tránh khỏi những lần cãi vã. Có lần, trong giờ ra chơi, Quân mải chơi đá bóng với mấy bạn trai khác, để An đứng một mình ở góc sân. An buồn, mặt xị xuống.
Chiều về, cô bé không chịu đi cùng Quân. Cậu ngạc nhiên, chạy theo:
– Sao cậu giận tớ?
– Cậu bỏ mặc tớ! – An quay mặt đi. – Cậu chỉ thích chơi với mấy bạn trai thôi.
Quân ngẩn người, gãi đầu:
– Thì… bóng đá vui mà. Nhưng tớ không có bỏ cậu đâu.
– Thế sao không rủ tớ?
– Tại… tớ tưởng cậu không thích.
Nghe thế, An im lặng một lúc rồi lí nhí:
– Nếu lần sau cậu còn bỏ tớ, tớ sẽ không thèm nói chuyện với cậu nữa.
Quân vội vàng chìa tay ra:
– Thôi được, tớ hứa. Mai cậu ra đá cùng tớ nhé. Tớ sẽ làm thủ môn, cậu chỉ cần đá vào gôn thôi.
An bật cười, giận hờn tan biến. Hai đứa lại ríu rít như chưa từng cãi nhau.
Bí mật trong cuốn sổ nhỏ
An có một thói quen: mỗi tối, cô bé viết nhật ký vào cuốn sổ nhỏ bìa xanh. Cô ghi lại tất cả – từ chuyện trên lớp, chuyện về Quân, cho đến những điều vụn vặt như “hôm nay trời mưa, mèo nhà bà Tám lại trốn vào bếp nhà mình”.
Một lần, trong lúc chơi trốn tìm, Quân tình cờ lật được cuốn sổ. Cậu tò mò mở ra, đọc mấy dòng chữ nắn nót:
“Quân hay giả vờ mạnh mẽ, nhưng thật ra nhát lắm. Hôm qua thấy con rắn nước, cậu ấy hét toáng lên rồi chạy trước cả mình. Nhưng mà… Quân lúc nào cũng ở cạnh mình. Mình thấy vui lắm.”
Quân đỏ bừng mặt, nhanh chóng đóng sổ lại. Khi An chạy vào, cậu vội giấu sau lưng. Nhưng An đã nhận ra, cô bé giận dữ:
– Cậu dám đọc trộm nhật ký của tớ!
– Tớ… tớ chỉ xem có chữ đẹp không thôi! – Quân ấp úng.
An mím môi, quay đi. Quân hoảng hốt, liền giơ tay lên trời thề:
– Tớ hứa sẽ không bao giờ đọc trộm nữa. Nếu không, mai tớ sẽ bị… bị điểm 0 môn Toán!
Nghe câu thề ngốc nghếch, An vừa tức vừa buồn cười. Cô bé nguýt dài nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, vì ít ra Quân cũng biết hối lỗi.
Lời hứa dưới trăng
Một tối trung thu, cả xóm rộn ràng tiếng trống lân. Trẻ con xách đèn ông sao chạy vòng quanh, người lớn bày mâm cỗ đầy ắp bánh kẹo và hoa quả. An và Quân ngồi trên bậc thềm, mỗi đứa ôm một chiếc lồng đèn giấy kiếng, ngắm trăng sáng vằng vặc.
An thì thầm:
– Sau này lớn lên, cậu có còn chơi với tớ không?
Quân trố mắt:
– Sao lại hỏi vậy?
– Tớ sợ… mai mốt cậu có nhiều bạn khác, rồi quên tớ.
Quân im lặng một lúc, rồi nghiêm nghị như một người lớn:
– Không đâu. Tớ hứa, sau này đi đâu, tớ cũng sẽ tìm cách quay về. Tớ sẽ luôn ở bên cậu.
An quay sang, đôi mắt sáng long lanh phản chiếu ánh trăng. Cô bé chìa ngón tay út:
– Móc ngoéo lần nữa nhé.
Quân bật cười, nhưng cũng chìa ngón tay ra. Dưới bầu trời trăng sáng, hai ngón tay nhỏ xíu lại móc vào nhau.
– Móc ngoéo rồi, thì không được quên – An khẽ nói.
– Ừ, tớ sẽ không quên – Quân trả lời, giọng chắc nịch.
Trong tiếng trống lân rộn ràng và ánh trăng bạc rải khắp sân, lời hứa trẻ con ấy được thắp lên, hồn nhiên nhưng bền chặt. Họ không biết rằng, sau này, chính lời hứa ấy sẽ trở thành sợi dây níu giữ, dẫn dắt họ vượt qua nhiều giông bão tuổi trưởng thành.
Kết thúc chương 3, An và Quân không chỉ đơn giản là đôi bạn hàng xóm nữa, mà đã có những sợi dây vô hình gắn chặt: kỷ niệm, giận hờn, bí mật và lời hứa. Dù chỉ là trẻ con, nhưng trong tim họ đã gieo mầm của một tình cảm khó gọi tên – trong sáng mà sâu sắc, ngây ngô mà đầy sức mạnh.