năm tháng bên em

Chương 5: Những giận hờn tuổi học trò


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa đông tràn về, mang theo những cơn gió lạnh thổi dọc con ngõ nhỏ. Cây bàng trút gần hết lá, để lộ những cành khẳng khiu vươn lên bầu trời xám. Học sinh trong trường bắt đầu mặc áo khoác dày, những chiếc khăn len nhiều màu xuất hiện trên vai, trong tiếng cười khúc khích mỗi sáng sớm.

An và Quân vẫn đi học cùng nhau, nhưng không còn những ngày quá yên ả. Khi bước sang năm học mới, lớp có thêm một vài bạn chuyển đến. Trong số đó, có một cô bé tên Thu Trang, đôi mắt sáng và nụ cười duyên dáng. Trang nhanh chóng hòa nhập, được nhiều bạn trai để ý bởi sự hoạt bát, trong đó có cả Quân.

Khi Quân có “bạn mới”

Giờ ra chơi, thay vì chạy ngay lại chỗ An như mọi khi, Quân lại mải đá bóng cùng mấy bạn trai, còn Trang đứng ngoài cổ vũ. Cậu hăng hái đến mức quên mất An đang ngồi một mình bên góc sân, ôm cuốn truyện tranh.

An cố tỏ ra không để ý, nhưng tim lại nặng trĩu. Cô bé tự hỏi: Có phải mình không còn quan trọng nữa không?

Đến trưa, Quân chạy lại, mồ hôi nhễ nhại, cười toe:

– An ơi, hôm nay tớ sút được hai bàn liền! Trang khen tớ đá hay!

An gập cuốn truyện lại, trả lời lạnh nhạt:

– Vậy thì cậu đi kể cho Trang nghe đi, sao phải kể với tớ?

Quân ngẩn người. Cậu không hiểu vì sao An lại giận. “Thì… tớ lúc nào cũng kể cho cậu mà…” – cậu lẩm bẩm, nhưng An đã quay đi.

Cơn giận trẻ con

Chiều hôm ấy, trên đường về, An đi nhanh phía trước. Quân gọi mấy lần, cô bé vẫn im lặng. Đến gần cổng nhà, Quân níu tay:

– Này, cậu giận tớ thật à?

– Ai thèm giận! – An đáp, nhưng mắt rưng rưng. – Cậu có bạn mới rồi, cần gì tớ nữa.

Quân bối rối. Cậu vốn chỉ nghĩ Trang là bạn học bình thường, nào ngờ An lại để tâm đến thế.

– An, cậu là bạn thân nhất của tớ. Không ai thay thế được đâu.

– Bạn thân… – An nhắc lại, giọng nghẹn ngào. – Nhưng tớ không muốn chỉ là bạn thân.

Nói xong, cô bé chạy vụt vào nhà, để lại Quân ngẩn ngơ ngoài cổng. Câu nói ấy lửng lơ, khiến tim cậu đập loạn. Cậu không hiểu hết ý nghĩa, chỉ biết rằng mình sợ mất An.

Lời xin lỗi vụng về

Hôm sau, Quân cặm cụi cắt một bó hoa dại ven đường, đem đến trước cửa nhà An. Cậu gõ cửa, giấu bó hoa sau lưng. Khi An ra, đôi mắt vẫn còn đỏ vì khóc tối qua, Quân lúng túng đưa hoa ra:

– Tớ xin lỗi… Hôm qua tớ mải chơi quá. Nhưng tớ không có quên cậu.

An nhìn bó hoa dại, tim khẽ run. Cô bé muốn làm cao, nhưng ánh mắt thành thật của Quân khiến giận dỗi tan dần. Cô khẽ mỉm cười:

– Thôi được. Nhưng lần sau cậu mà bỏ mặc tớ nữa, tớ sẽ không tha đâu.

Quân thở phào, gãi đầu:

– Ừ, tớ hứa.

Hai đứa lại ríu rít như cũ, dù đâu đó trong lòng, hạt giống cảm xúc mới vẫn còn âm ỉ.

Bài kiểm tra đầu đời

Vài tuần sau, lớp có bài kiểm tra Toán. Quân vốn học không giỏi, lo lắng suốt cả buổi. Trước giờ làm bài, An nghiêng người nhắc khẽ:

– Đừng sợ. Cậu cứ làm từ từ, nhớ cách tớ dạy là được.

Trong suốt bài, Quân cắn bút, mặt đỏ lên vì căng thẳng. Khi thầy thu bài, cậu thở phào, nhìn sang An, thấy cô bé mỉm cười khích lệ. Giây phút ấy, Quân nhận ra: chỉ cần có An bên cạnh, mọi thứ đều bớt đáng sợ hơn.

Kết quả, Quân đạt điểm khá, lần đầu không bị điểm kém. Cậu sung sướng đến mức khoe khắp xóm, nhưng điều đầu tiên cậu làm là chạy sang nhà An, chìa tờ giấy điểm:

– Thấy chưa, nhờ cậu mà tớ làm được rồi!

An cười tươi, lòng cũng rộn ràng. Trong khoảnh khắc ấy, giận hờn đã lùi lại, chỉ còn tình bạn – và điều gì đó nhiều hơn thế – nảy mầm trong tim cả hai.

Kết thúc chương 4

Mùa đông năm ấy, Quân và An học được bài học đầu tiên về sự giận hờn và tha thứ. Cả hai vẫn chỉ là trẻ con, nhưng những xúc cảm mơ hồ đã dần hiện rõ: sự quan tâm, sự ghen tuông, và niềm hạnh phúc khi được ở bên nhau.

Họ chưa biết gọi tên nó là gì, chỉ biết rằng, qua mỗi lần cãi vã và làm hòa, sợi dây gắn kết giữa họ lại thêm phần bền chặt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×