năm tháng bên em

Chương 6: Ngày tựu trường trung học


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa hè năm ấy đi qua nhanh hơn mọi năm. Những trận mưa rào bất chợt, tiếng ve kêu inh ỏi, những buổi chiều thả diều và hái trâm – tất cả như vừa mới hôm qua, bỗng chốc khép lại. Khi chiếc trống trường vang lên trong buổi tựu trường đầu tiên của cấp hai, An và Quân đứng cạnh nhau, lặng nhìn sân trường mới rộng lớn hơn, đông đúc hơn.

Cổng trường trung học khang trang, lá cờ đỏ tung bay trong gió thu. Học sinh tụ tập thành từng nhóm, vừa háo hức vừa ngỡ ngàng. Với An và Quân, đây là một khởi đầu mới, đánh dấu bước trưởng thành trong hành trình học trò.

Bỡ ngỡ trong môi trường mới

An mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, mái tóc buộc cao gọn gàng. Cô bé đã lớn hơn, gương mặt tròn trịa ngày nào nay thon gọn, đôi mắt sáng trong như ngọc. Quân đứng bên cạnh, cao hơn một chút, giọng nói cũng đã khàn hơn trước. Cậu đeo chiếc cặp cũ, nhưng trên tay lại ôm khư khư quả bóng rổ nhỏ – niềm tự hào mới của cậu.

“Đông quá,” An thì thầm, nắm chặt quai cặp.

“Không sao, có tớ ở đây,” Quân cười, câu nói quen thuộc từ nhỏ.

Trong buổi lễ, học sinh lớp 6 được xếp hàng ngay trước, còn những anh chị khối trên ngồi phía sau. Tiếng trống trường vang ba hồi dõng dạc, hiệu trưởng đọc diễn văn, bầu không khí vừa trang nghiêm vừa rộn ràng. An lắng nghe chăm chú, còn Quân thì ngó nghiêng khắp nơi, tò mò như chú chim non vừa thoát lồng.

Sau lễ khai giảng, các lớp tập trung. An và Quân may mắn cùng được phân vào một lớp. Khi thầy chủ nhiệm đọc danh sách, An khẽ thở phào, còn Quân thì huýt sáo khe khẽ, khiến thầy nhắc nhở ngay: “Em Quân, giữ trật tự.” Cả lớp cười ồ, An nhìn sang, lắc đầu bất lực nhưng mắt ánh lên niềm vui.

Những gương mặt mới

Trong lớp, ngoài những bạn cũ từ tiểu học, còn có nhiều học sinh mới chuyển đến. Trong đó nổi bật là Hoàng Nam, một cậu bạn cao lớn, mái tóc gọn gàng, nụ cười sáng. Nam nhanh chóng gây chú ý khi giơ tay trả lời lưu loát trong tiết học đầu tiên.

An cũng để ý. Cô bé ngạc nhiên trước sự tự tin của Nam, khác hẳn với Quân – vốn hay nghịch ngợm và ít khi tập trung học. Nam chủ động bắt chuyện với An trong giờ ra chơi, hỏi vài bài toán, rồi mỉm cười: “Cậu thông minh thật. Tớ thích cách cậu giải thích.”

Quân đứng gần đó, cau mày. Tim cậu nhói lên một cảm giác lạ – vừa bực vừa khó chịu. Cậu bước tới, chen ngang:

– An, ra sân bóng rổ với tớ đi.

An hơi ngập ngừng. Nam vẫn mỉm cười, nói:

– Thôi, cậu cứ đi đi. Mai tớ hỏi tiếp cũng được.

Cả buổi chiều hôm đó, Quân chơi bóng rổ hăng hái bất thường, nhưng cứ mỗi lần An cười hay nói chuyện với Nam, cậu lại mất tập trung, ném trượt liên tục.

Bài học đầu tiên về “ghen”

Tối hôm đó, Quân sang nhà An như thường lệ. Nhưng thay vì rủ nhau học bài, cậu gặng hỏi:

– Cậu thấy Nam thế nào?

An ngạc nhiên:

– Thế nào là thế nào?

– Thì… học giỏi đấy, nhỉ?

An gật đầu:

– Ừ, Nam thông minh thật. Cậu ấy hỏi bài cũng dễ hiểu.

Quân im lặng, rồi bỗng bật thốt:

– Nhưng cậu đừng thân quá với cậu ta!

An tròn mắt:

– Sao lại thế? Nam chỉ là bạn học thôi mà.

– Tớ… tớ không thích! – Quân ấp úng, mặt đỏ bừng.

An bật cười:

– Cậu đang ghen hả?

– Ai ghen! – Quân gắt, nhưng tim lại đập loạn.

Không khí giữa hai đứa lặng đi vài nhịp, rồi An dịu giọng:

– Quân, Nam chỉ là bạn. Còn cậu… là bạn thân nhất của tớ. Không ai thay thế được đâu.

Nghe vậy, Quân thở phào, nhưng trong lòng vẫn còn một chút bất an. Cậu chợt nhận ra: tình cảm dành cho An đã vượt xa chữ “bạn”.

Những ngày cùng nhau học tập

Thời gian trôi, An và Quân cùng nhau thích nghi với môi trường mới. An học giỏi, được thầy cô khen ngợi. Quân thì chăm thể thao, thường xuyên đại diện lớp đi thi đấu bóng rổ và chạy việt dã.

Dù bận rộn, cả hai vẫn giữ thói quen học cùng nhau mỗi tối. An kiên nhẫn chỉ Quân làm toán, còn Quân thì mang theo trái cây, kẹo bánh để cả hai vừa học vừa ăn. Có những lúc, Quân giả vờ không hiểu để được An giảng nhiều lần, chỉ để nhìn cô bé mím môi nghiêm nghị, trông đáng yêu vô cùng.

Một lần, khi An cúi xuống chấm bài cho Quân, mái tóc dài chạm nhẹ vai cậu. Trái tim Quân bỗng đập nhanh, tay cầm bút run run. Cậu vội quay mặt đi, nhưng hình ảnh ấy ám ảnh mãi trong giấc mơ đêm hôm đó.

Ngày hội thể thao

Trường tổ chức hội thao lớn vào cuối tháng. Quân đăng ký thi đấu bóng rổ, còn An tham gia đội văn nghệ. Trong ngày diễn ra, sân trường đông nghịt, cờ phướn rợp trời.

An mặc áo dài trắng, cất giọng hát trong trẻo, khiến cả sân im lặng lắng nghe. Quân đứng bên ngoài, trái tim rộn ràng, vừa tự hào vừa bồi hồi. Khi đến lượt đội bóng rổ, cậu ra sân với tâm trạng hừng hực.

Trận đấu căng thẳng. Nam ở đội đối thủ, chơi cực kỳ tốt. Quân quyết không chịu thua. Mỗi lần nhìn thấy An vẫy tay cổ vũ, cậu lại dồn sức, bật cao ném bóng. Cuối cùng, đội Quân thắng sít sao, và cậu là người ghi bàn quyết định.

Sau trận, Quân thở hổn hển, nhưng ánh mắt sáng rực khi thấy An chạy đến, đưa chai nước:

– Cậu giỏi quá!

Quân mỉm cười, cầm lấy, đáp khẽ:

– Tớ làm được cũng vì có cậu cổ vũ.

An sững người, tim khẽ run. Câu nói ngắn gọn ấy, đơn giản nhưng đầy sức nặng.

Lời hẹn đầu đời

Chiều hôm ấy, sau hội thao, Quân và An cùng đi về trên con đường đầy lá rụng. Không khí se lạnh, nhưng lòng cả hai nóng hổi.

Quân đột ngột nói:

– An này… mai mốt lớn lên, nếu tớ có đi đâu, cậu vẫn sẽ chờ tớ chứ?

An dừng bước, nhìn cậu. Ánh mắt Quân nghiêm nghị khác thường, không giống những trò đùa trẻ con nữa. Cô bé khẽ gật đầu:

– Tớ sẽ chờ. Miễn là cậu đừng quên lời hứa của mình.

Quân mỉm cười, đưa ngón tay út ra. An cũng chìa tay. Một lần nữa, dưới tán bàng rụng lá, họ móc ngoéo – không còn là lời hứa ngây ngô của trẻ thơ, mà là bước đầu tiên của những rung động trong trẻo, sâu sắc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×