Tiếng ve mùa hạ đã vắng, thay bằng những cơn gió thu mát lạnh. Trường trung học bước vào nhịp học ổn định, nhưng trong lòng An và Quân lại bắt đầu xuất hiện những cảm xúc khác lạ mà chính họ cũng không gọi tên được.
Buổi học nhóm đầu tiên
Một hôm, cô giáo Toán yêu cầu lớp chia thành nhóm để làm bài tập lớn. An được phân vào nhóm có cả Quân và Nam. Buổi chiều, ba người hẹn nhau học ở thư viện.
Trong khi Nam chăm chú giải thích các công thức phức tạp, An gật gù lắng nghe. Quân ngồi bên, vừa ghi vừa gõ bút xuống bàn, ánh mắt không yên. Thỉnh thoảng, Nam còn nghiêng người gần An để chỉ vào vở, khiến Quân thấy máu nóng dồn lên mặt.
– Quân, cậu có hiểu không? – An hỏi.
– Hiểu… – Quân đáp cộc lốc, dù thật ra chẳng nghe rõ Nam nói gì.
An nhíu mày:
– Sao cậu lơ đãng thế?
Quân mím môi, chẳng nói thêm. Cậu chỉ biết lặng lẽ ngồi đó, tim đập nhanh vì một lý do mà cậu không dám thừa nhận: cậu sợ mất An vào tay người khác.
Một cơn giận vô cớ
Tan học nhóm, trời nhá nhem tối. Nam vui vẻ nói:
– Mai tớ có thể chép thêm vài bài mẫu cho An tham khảo.
– Cảm ơn Nam nhé. – An cười dịu dàng.
Quân im lặng, đi trước. An phải chạy theo mới kịp.
– Cậu làm sao thế? – An hỏi.
– Không sao. – Quân đáp ngắn gọn.
– Nhưng mặt cậu khó chịu lắm.
Quân dừng bước, thốt lên:
– Cậu đừng thân quá với Nam nữa được không?
An ngạc nhiên:
– Lại chuyện này à? Nam chỉ giúp tớ học thôi. Sao cậu cứ phải khó chịu vậy?
– Vì… – Quân ngập ngừng, bàn tay siết chặt quai cặp. – Vì tớ không muốn ai cướp cậu đi mất.
Câu nói ấy bật ra quá nhanh, khiến cả hai sững sờ. An đỏ bừng mặt, tim đập loạn. Cô bé quay đi, giọng run run:
– Cậu nói linh tinh gì thế…
Quân bối rối, tự trách mình lỡ lời, bèn lúng túng chữa:
– Ý tớ là… tớ sợ cậu bỏ rơi tớ, như hồi tiểu học cậu từng giận đấy.
An im lặng, không nói thêm. Nhưng suốt chặng đường về, cả hai đều nghe rõ tiếng tim mình, vừa lạ lẫm vừa hồi hộp.
Khoảnh khắc dưới mưa
Một buổi chiều, trời đổ mưa lớn đúng lúc tan học. Sân trường đông nghịt học sinh trú mưa dưới mái hiên. An quên mang ô, còn Quân thì có chiếc áo mưa mỏng. Cậu vội khoác cho An, rồi kéo tay chạy qua màn mưa trắng xóa.
Tiếng mưa rơi ầm ầm, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới như lùi lại phía sau. An nép vào Quân, cảm nhận hơi ấm từ vai cậu, còn Quân thì run nhẹ vì vừa lạnh vừa hồi hộp.
Đến cổng nhà An, hai đứa ướt sũng. Quân gãi đầu, cười:
– Thấy chưa, có tớ rồi thì không sợ mưa nữa.
An nhìn cậu, ánh mắt long lanh, môi mím khẽ như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Cô chỉ đáp nhỏ:
– Ừ, cảm ơn cậu.
Cả hai đứng yên một lúc lâu, mặc cho mưa vẫn xối xả, lòng dậy lên những xúc cảm khó diễn tả.
Lời thì thầm trong đêm
Đêm đó, An nằm trằn trọc mãi. Hình ảnh Quân che mưa cho mình cứ hiện ra rõ mồn một. Tim cô bé đập nhanh, má nóng ran. “Chẳng lẽ… đây là cảm giác thích một người sao?” – An tự hỏi.
Bên kia, Quân cũng không ngủ được. Cậu nhớ lại bàn tay nhỏ bé của An trong tay mình, nhớ ánh mắt ướt dưới mưa. Cậu khẽ thì thầm trong bóng tối:
– An à, tớ sẽ luôn bảo vệ cậu.
Lời hứa ấy chưa bao giờ được nói ra trực tiếp, nhưng lại in sâu trong trái tim hai đứa nhỏ.