Một tuần sau buổi gặp ở quán cà phê, không khí ở khoa Truyền thông Đại học Sài Gòn bắt đầu nóng lên. Cả lớp đều lao vào dự án cuối kỳ – một chiến dịch truyền thông giả lập cho thương hiệu mới. Điểm số của dự án này chiếm đến bốn mươi phần trăm tổng kết, nên ai cũng căng thẳng.
Hạ Vy được xếp vào nhóm của Minh Quân, cùng hai người bạn khác: Ngọc Anh – cô gái năng động, nói năng nhanh như bắn rap, và Tấn Duy – chuyên gia kỹ thuật, ít nói nhưng làm việc cực kỳ hiệu quả.
Ngay từ buổi đầu họp nhóm, Ngọc Anh đã đặt vấn đề:
– “Mình phải chọn hướng sáng tạo, khác biệt với các nhóm khác. Không thể chỉ làm chiến dịch quảng cáo bình thường. Còn nếu ai có ý tưởng cụ thể thì nói luôn để còn chia việc.”
Quân dựa lưng vào ghế, nói chậm rãi:
– “Mình muốn làm chiến dịch ‘Cà phê và ký ức’. Vừa truyền thông cho thương hiệu, vừa chạm đến cảm xúc. Giống như mùi cà phê có thể gợi lại những khoảnh khắc đã quên.”
Vy ngẩng đầu, thoáng sững lại. Rõ ràng, đó là ý tưởng anh từng nói ở “Khoảng Trời Nhỏ”.
Ngọc Anh nhíu mày:
– “Hay nhưng hơi mơ hồ đó Quân. Phải có tính thực tế, có đối tượng rõ ràng.”
Duy chen vào:
– “Nếu hướng cảm xúc thì khó đo lường. Mình cần KPI cụ thể.”
Không khí trong phòng bắt đầu nặng nề. Vy lặng lẽ mở laptop, xem lại các bản kế hoạch. Một lát sau, cô nói nhỏ:
– “Thật ra, nếu kết hợp yếu tố cảm xúc với thực tế, mình có thể làm chiến dịch kể chuyện thật của người dùng – kiểu như mỗi người chia sẻ ‘tách cà phê đầu tiên họ nhớ nhất’. Khi đó vừa có cảm xúc, vừa có dữ liệu tương tác.”
Mọi người im vài giây. Quân mỉm cười:
– “Mình thích hướng đó.”
Ngọc Anh nhìn Vy, giọng hạ xuống:
– “Nghe ổn đó, nhưng Vy chịu trách nhiệm phần nội dung nhé. Còn Quân, bạn lo phần ý tưởng hình ảnh.”
Buổi họp kết thúc, nhóm chia nhau công việc. Vy về phòng, cảm thấy lòng mình vừa vui vừa lo. Cô không ngờ Quân lại chọn một chủ đề gắn liền với kỷ niệm riêng.
Chiều hôm sau, nhóm gặp lại để dựng video giới thiệu. Quân mang theo máy ảnh, Vy phụ anh ghi hình. Ánh nắng cuối ngày len qua khung cửa, chiếu lên gương mặt Quân khi anh đang chỉnh ống kính.
– “Nhìn gì vậy?” – anh hỏi, giọng nhẹ như gió.
– “Không có gì… chỉ thấy bạn nghiêm túc khác hẳn bình thường.”
– “Thật à? Còn bạn, lúc làm việc trông như đang ở thế giới khác.”
Vy bật cười, rồi quay lại màn hình. Nhưng ánh mắt Quân thì vẫn dừng lại ở cô, lâu hơn bình thường.
Khi mọi thứ tưởng như đang suôn sẻ, Ngọc Anh bất ngờ gửi tin nhắn trong nhóm:
“Tớ thấy ý tưởng video giống hệt nhóm 2. Họ cũng làm về ‘ký ức cà phê’. Nếu bị trùng chủ đề thì điểm sáng tạo coi như xong!”
Quân lập tức phản hồi:
“Không thể nào. Mình nghĩ trước mà.”
Nhưng thực tế, nhóm 2 đã nộp đề cương lên thầy trước một ngày. Vy nhìn tin nhắn, lòng trĩu xuống. Cô không muốn nghĩ Quân sao chép ai, nhưng rõ ràng, chuyện này sẽ gây rắc rối.
Ngọc Anh nhắn thêm:
“Chắc do bạn kể ý tưởng ở quán cà phê, rồi ai đó nghe được. Nhưng giờ phải đổi hướng gấp.”
Vy định viết: “Không cần, mình có thể giữ ý tưởng gốc nhưng khai thác sâu hơn về cảm xúc.”
Nhưng khi nhìn thấy dòng tin cuối cùng của Quân –
“Không sao, để mình chịu trách nhiệm với thầy.”
– cô bỗng thấy nghẹn.
Buổi tối, Vy đi bộ ngang qua “Khoảng Trời Nhỏ”. Quán vẫn sáng đèn, bàn ghế vẫn chỗ cũ, chỉ thiếu người ngồi bên cạnh. Cô mở điện thoại, tin nhắn Quân vẫn chưa hiện “đã xem”.
Cơn gió thổi qua, mang theo mùi cà phê đắng nhẹ. Vy chợt nghĩ – có lẽ, giữa một thành phố đông đúc như Sài Gòn, đôi khi người ta không đánh mất nhau vì hiểu lầm, mà vì im lặng quá lâu.