Tuần sau, lớp học Truyền thông trở nên ồn ào hơn bao giờ hết. Tin đồn “nhóm của Minh Quân đạo ý tưởng” lan đi nhanh đến mức chính những người trong cuộc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Hạ Vy bước vào giảng đường, cảm nhận ánh nhìn tò mò từ khắp nơi. Có người thì thầm:
– “Nghe nói nhóm Quân copy y chang nhóm 2 đó.”
– “Ừ, mà Vy là người viết nội dung, chắc cũng biết chứ?”
Cô cố giữ bình tĩnh, ngồi xuống ghế, mở laptop như không nghe thấy. Nhưng bàn tay vẫn run nhẹ.
Khi thầy bước vào, cả lớp im bặt. Thầy cầm hai tập hồ sơ, nhìn lướt qua danh sách:
– “Hai nhóm có đề tài trùng nhau: ‘Ký ức cà phê’. Tôi sẽ đánh giá riêng, nhưng nếu không chứng minh được sự khác biệt, một nhóm sẽ bị trừ điểm sáng tạo.”
Cả nhóm 2 quay đầu lại, ánh mắt đầy ẩn ý. Vy cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng đang dâng lên.
Sau tiết học, Quân chủ động kéo Vy ra ngoài hành lang.
– “Bạn đừng lo. Mình sẽ nói với thầy là ý tưởng do mình nghĩ ra từ đầu.”
Vy nhìn anh, giọng thấp:
– “Nhưng nếu thầy hỏi bằng chứng?”
– “Không có. Chỉ có bạn biết thôi.”
Câu nói ấy làm tim cô nhói lên. Trong khoảnh khắc, cô nhận ra Quân đang tự gánh lấy mọi lỗi lầm.
Chiều hôm đó, nhóm 2 đăng một bài viết dài lên diễn đàn sinh viên, kèm ảnh minh họa và dòng chú thích:
“Không phải tự nhiên mà có người biết rõ từng chi tiết dự án của chúng tôi.”
Bên dưới, hàng chục bình luận xuất hiện. Một vài người nhắc thẳng tên Hạ Vy.
“Vy làm nội dung nhóm Quân mà, chắc có dính dáng gì đó.”
“Tưởng hiền, ai ngờ cũng chơi chiêu.”
Màn hình điện thoại như nhòe đi. Vy gục đầu xuống bàn, nước mắt lăn dài.
Ngọc Anh nhắn tin riêng:
“Vy, chuyện đang to ra rồi. Hay là bạn lên tiếng đi, nói rõ bạn không ăn cắp ý tưởng.”
Vy gõ mấy chữ rồi xóa. Cô không muốn giải thích điều gì. Phần vì tự ái, phần vì tin Quân sẽ giải quyết được. Nhưng đến tối, khi Quân cũng im lặng, Vy biết – lần này, có lẽ anh mệt thật.
Ngày hôm sau, trong lớp, Quân bị gọi lên phòng khoa. Khi trở lại, gương mặt anh trầm hẳn. Anh chỉ nói ngắn gọn:
– “Mình sẽ tạm rút khỏi nhóm để thầy dễ xem xét.”
Câu nói ấy khiến không khí đông cứng lại. Vy đứng dậy, bước theo anh ra ngoài:
– “Quân! Tại sao phải làm vậy? Mình có thể chứng minh!”
– “Không cần đâu. Chuyện này nhỏ thôi. Bạn cứ tiếp tục làm phần của mình.”
Anh nói rồi quay lưng đi, bóng dáng hòa vào dòng người trong sân trường. Vy đứng yên, gió thổi tạt qua tóc, mùi cà phê từ căn tin gần đó khiến cô nghẹn lại.
Buổi tối, nhóm họp lại mà thiếu Quân. Duy cố giữ bình tĩnh:
– “Chúng ta phải nộp bản chỉnh sửa gấp. Không có Quân, mình sẽ lo phần kỹ thuật, Vy lo luôn hình ảnh.”
Vy gật đầu, nhưng tâm trí trống rỗng. Trong khung hình video họ đang dựng, có một đoạn Quân quay cô dưới tán cây bằng lăng, ánh sáng vàng nhạt rơi trên mái tóc. Anh từng nói: “Khoảnh khắc này chính là ký ức cà phê mà mình muốn giữ.”
Cô không nỡ xóa đoạn đó, dù biết nếu giữ lại, có thể bị xem là “bằng chứng trùng lặp”.
Đêm xuống, Vy nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Nghe nói bạn nổi tiếng rồi đó. Đạo ý tưởng mà vẫn được bênh, giỏi thật.”
Không có tên, không có ảnh đại diện. Chỉ là một mũi dao nhỏ, lạnh lẽo.
Vy nhìn màn hình, nước mắt rơi xuống phím Enter. Sài Gòn ngoài kia vẫn sáng rực, nhưng trong lòng cô, bóng tối đã kịp len vào từng góc nhỏ.
Cô không biết, ở phía bên kia thành phố, Quân cũng đang ngồi trong quán “Khoảng Trời Nhỏ”, nhìn vào ly cà phê đen đặc, khẽ cười buồn.
– “Tin đồn mà, Vy à... ai rồi cũng từng bị hiểu lầm ít nhất một lần.”