Sân trường Đại học Sài Gòn hôm ấy rực rỡ sắc màu. Áo đồng phục, bóng bay, banner, âm nhạc, và tiếng cười hòa vào nhau thành một bức tranh sống động của tuổi trẻ. “Ngày hội tân sinh viên” là sự kiện lớn nhất năm, nơi mỗi khoa đều dốc hết sức thể hiện bản sắc riêng.
Hạ Vy tham gia gian hàng của khoa Truyền thông, phụ trách chụp ảnh và viết caption cho fanpage. Cô cố gắng tỏ ra vui vẻ, cười với mọi người, dù trong lòng vẫn còn nặng trĩu vì tin đồn chưa nguôi. Mỗi lần có ai đó nhắc đến tên Minh Quân, cô vẫn giật mình.
Ngọc Anh vỗ vai Vy:
– “Thôi đừng nghĩ nhiều nữa. Mấy chuyện đó rồi cũng trôi. Cứ vui hôm nay đã.”
Vy gật đầu, mỉm cười gượng gạo.
Giữa sân, sân khấu bật nhạc sôi động. Ban tổ chức thông báo tiết mục đặc biệt đến từ “Câu lạc bộ Truyền thông sáng tạo”. Khi tên người biểu diễn được xướng lên, Vy khựng lại.
– “Xin chào Minh Quân – sinh viên năm hai khoa Truyền thông, với phần trình diễn Visual Storytelling – Một khung hình, một ký ức!”
Tiếng reo vang lên khắp sân trường.
Từ phía sau hậu trường, Quân bước ra, trong tay là chiếc máy ảnh quen thuộc. Anh không cầm mic, chỉ cắm dây HDMI lên màn hình lớn, phát một đoạn video ngắn do chính anh quay – những thước phim về Sài Gòn, về sinh viên, về những khoảnh khắc nhỏ nhoi mà người ta thường quên.
Hình ảnh đầu tiên là một cô gái đang đội mưa chạy qua đường, ôm chặt túi tài liệu – Vy nhận ra đó là mình, trong buổi mưa đầu tiên ở trạm xe buýt.
Tiếp theo là khung cảnh lớp học, buổi tối làm đồ án, ánh sáng hắt lên gương mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ của nhóm. Và cuối cùng là dòng chữ trắng hiện lên trên nền đen:
“Cảm ơn những người đã đồng hành cùng mình, dù chỉ trong một đoạn đường ngắn.”
Khán giả vỗ tay vang dội. Vy ngồi chết lặng. Mọi âm thanh như tắt đi, chỉ còn lại tim cô đập thình thịch.
Sau khi tiết mục kết thúc, Quân rời sân khấu, không nói lời nào. Vy vội đi vòng ra phía sau, tìm anh giữa đám đông. Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên hàng cây, cô gọi khẽ:
– “Quân!”
Anh quay lại. Nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt bình thản đến lạ.
– “Bạn xem rồi à?”
– “Tại sao… tại sao lại dùng đoạn đó? Lỡ ai nghĩ mình vẫn làm chung thì sao?”
– “Mình không quan tâm người ta nghĩ gì nữa. Chỉ muốn giữ lại kỷ niệm. Vy đừng lo, mình không nhắc tên ai đâu.”
Cô im lặng. Trong tiếng nhạc vọng từ xa, họ đứng đối diện nhau, chỉ cách vài bước chân.
– “Chuyện trùng ý tưởng… mình biết không phải lỗi của bạn.”
Câu nói của Quân nhẹ nhưng sâu.
Vy khẽ cúi đầu, cổ họng nghẹn lại.
– “Cảm ơn bạn.”
– “Ừ. Cũng mong bạn đừng giận mình nữa.”
Khoảnh khắc ấy, cô muốn nói rằng chưa bao giờ giận, chỉ là không hiểu tại sao anh lại im lặng, tại sao lại chọn biến mất đúng lúc cô cần. Nhưng rồi Vy chỉ mỉm cười, nép tay vào tóc:
– “Không giận đâu. Chỉ là… thấy tiếc.”
– “Tiếc điều gì?”
– “Tiếc những ngày đầu ở Sài Gòn.”
Cả hai bật cười. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tán cây rung rinh. Phía xa, tiếng MC vang lên gọi sinh viên tụ lại để chụp ảnh tập thể. Quân nhìn Vy, nói nhỏ:
– “Đi thôi, tân sinh viên đang đợi.”
Vy gật đầu. Họ cùng bước đi, khoảng cách không xa, nhưng trong lòng cô lại thấy có gì đó đã thay đổi – mong manh, dịu dàng, và cũng xa vời như ánh nắng cuối chiều Sài Gòn.
Khi buổi lễ kết thúc, Vy nhìn quanh, Quân đã biến mất giữa đám đông. Cô không biết anh rời đi lúc nào, chỉ thấy trên bàn đăng ký có tờ giấy ghi chú nhỏ:
“Cảm ơn vì đã tin tưởng mình, dù cả thế giới nghi ngờ.”
Vy mỉm cười, gấp tờ giấy lại, bỏ vào túi áo. Ngoài kia, trời lại đổ mưa.