năm tháng ở lại trong tim

Chương 9: KHOẢNG CÁCH ĐẦU TIÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh Quân được xuất viện sau ba ngày. Cả lớp đều bất ngờ khi nghe tin, nhưng chẳng ai biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Người nói anh bị ngất vì làm việc quá sức, người lại đồn anh gặp rắc rối gia đình. Chỉ có Hạ Vy là biết — đêm ấy, anh đã thực sự ở ranh giới mỏng manh giữa kiệt sức và gục ngã.

Từ hôm đó, Vy thường ghé qua căn hộ nhỏ nơi Quân trọ. Căn phòng nằm trên tầng ba của một khu nhà cũ, tường dán poster phim và những mẩu ghi chú dán chi chít quanh bàn làm việc. Mỗi lần bước vào, cô đều thấy anh đang ngồi lặng lẽ bên máy tính, ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt mệt mỏi.

– “Bạn phải nghỉ ngơi thêm chứ,” Vy đặt túi cháo lên bàn, giọng nhỏ nhẹ.

Quân cười nhạt:

– “Nằm một chỗ mãi buồn lắm. Với lại, mình chưa làm xong bản demo cho dự án.”

– “Nhưng bạn nghỉ học rồi mà?”

– “Ừ… nhưng không có nghĩa là bỏ cuộc.”

Vy nhìn anh, trong lòng vừa thương vừa giận. Từ ngày biết tin anh nhập viện, cô như thay đổi. Mỗi sáng thức dậy đều nghĩ đến chuyện nấu gì mang qua, lo anh có ăn được không, có uống thuốc đúng giờ không.

Buổi chiều, họ cùng nhau chỉnh lại đoạn phim cũ. Quân không nói nhiều, nhưng ánh mắt mỗi khi nhìn Vy lại lạ lùng — như vừa ấm áp, vừa xa cách.

– “Vy này,” anh nói khi màn hình tạm dừng ở một khung hình cô đang cười. “Bạn có bao giờ nghĩ, nếu lúc đó chúng ta không gặp nhau, mọi chuyện sẽ dễ hơn không?”

Vy ngẩn ra.

– “Sao lại hỏi vậy?”

– “Vì khi có một người khiến mình quan tâm quá nhiều, thì cũng là lúc dễ tổn thương nhất.”

Câu nói ấy khiến tim cô se lại. Vy khẽ gật, rồi giả vờ tập trung vào máy tính. Nhưng lòng cô thì rối như tơ.

Tối đó, khi Vy về đến phòng, điện thoại reo. Là tin nhắn từ Quân:

“Cảm ơn vì đã đến. Nhưng từ mai, Vy không cần mang đồ ăn nữa đâu. Mình ổn rồi.”

Cô đọc đi đọc lại, lòng hụt hẫng. Một cảm giác lạnh len qua.

Ngày hôm sau, Vy vẫn đến lớp như thường. Ngọc Anh hỏi nhỏ:

– “Nghe nói cậu thân với Quân lắm hả?”

Vy thoáng giật mình:

– “Không… chỉ là bạn thôi.”

– “Ừ, tớ cũng nghe người ta nói Quân sắp nghỉ hẳn để chuyển trường. Không biết thật không.”

Câu nói ấy như một nhát dao nhỏ. Vy không đáp, chỉ mím môi.

Buổi chiều, cô ghé qua chỗ trọ Quân lần nữa. Cửa phòng khép hờ, bên trong trống rỗng. Bàn làm việc gọn gàng, không còn laptop, không còn máy ảnh. Trên bàn chỉ có một tờ giấy ghi vội:

“Cảm ơn vì đã ở cạnh mình những ngày không dễ dàng.

Sài Gòn rộng lắm, Vy đừng tìm.

– Q.”

Tờ giấy run lên trong tay cô. Cô đứng yên thật lâu, nghe tiếng xe ngoài phố lẫn với tiếng tim mình đập dồn.

Khoảng cách đầu tiên giữa họ – không phải một lời cãi vã, cũng chẳng vì hiểu lầm. Nó chỉ là im lặng, và sự biến mất. Một người chọn ở lại, người kia chọn đi.

Tối hôm ấy, Vy ngồi ở quán “Khoảng Trời Nhỏ”. Chỗ ngồi cũ, ly cà phê cũ, nhưng đối diện là khoảng trống. Ngoài trời mưa nhẹ, từng giọt rơi đều lên mái tôn.

Cô mở điện thoại, nhìn lại tin nhắn cuối cùng:

“Mình ổn rồi.”

Cô gõ một dòng ngắn, gửi đi – dù biết sẽ chẳng có ai đọc:

“Mình thì chưa.”

Ngoài kia, đèn Sài Gòn vẫn sáng, người vẫn tấp nập qua lại. Chỉ có một cô gái ngồi lại thật lâu, trong quán cà phê nhỏ, nhìn mưa rơi không dứt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×