Buổi sáng thứ ba, Lan Hương thức dậy muộn hơn thường lệ. Sau buổi phỏng vấn căng thẳng hôm qua, cô đã trằn trọc đến tận khuya. Vừa mở mắt, việc đầu tiên cô làm là cầm điện thoại. Không phải để lướt mạng xã hội, mà để nhìn lại tin nhắn ngắn gọn tối qua từ “Hoàng – Quán cà phê”.
“Phỏng vấn ổn chứ? Đừng lo, tôi tin là cô sẽ làm tốt.”
Chỉ vài chữ đơn giản, nhưng lại khiến cô thấy ấm lòng. Đã lâu rồi không ai quan tâm đến cô như thế. Dẫu chỉ là một người xa lạ, nhưng cảm giác ấy thật khác biệt.
Cô lắc đầu, tự cười với bản thân. Mới gặp nhau hai lần, sao lại để tâm thế này chứ? Nhưng dù có nghĩ thế nào, nụ cười ấy vẫn cứ hiện lên trong trí nhớ của cô.
Đến trưa, Hương tranh thủ đi chợ nhỏ gần phòng trọ để mua ít đồ ăn. Đang loay hoay chọn rau thì điện thoại rung. Một số lạ gọi đến. Cô hơi ngần ngại, nhưng rồi cũng nhấc máy.
“Xin lỗi, cho tôi hỏi… đây có phải là số của Lan Hương không?” – giọng đàn ông quen thuộc vang lên, trầm ấm và rõ ràng.
Cô hơi sững người: “Anh… Minh Hoàng?”
“À, hóa ra đúng là cô.” – anh khẽ cười trong điện thoại – “Thực ra tôi gọi vì sáng nay tôi tình cờ thấy điện thoại của mình… lại có một cuộc gọi nhỡ từ số này. Nhưng tôi nhớ mình đâu có gọi cho cô. Có lẽ… hôm qua lúc trả máy, tôi ấn nhầm.”
Hương đỏ mặt, dù biết anh không nhìn thấy: “Thì ra vậy… Tôi còn tưởng anh… cố tình.”
“Cố tình thì cũng không tệ.” – giọng anh vang lên, nửa đùa nửa thật.
Cô im lặng vài giây, rồi vội lảng sang chuyện khác: “À… anh gọi chỉ để xác nhận thôi à?”
“Không hẳn. Tôi định rủ cô chiều nay ra quán cà phê hôm trước. Tôi có một số bản vẽ muốn tham khảo ý kiến. Cô có rảnh không?”
“Ý kiến của tôi ư? Tôi đâu phải kiến trúc sư…” – cô ngạc nhiên.
“Đúng, nhưng cô là người bình thường, chính xác là người sử dụng. Đôi khi góc nhìn của một người không chuyên lại thú vị hơn. Với lại…” – anh ngập ngừng – “cũng lâu rồi tôi không có ai để trò chuyện.”
Hương khẽ cười, chẳng hiểu sao trong lòng lại mềm ra: “Được thôi, nhưng chỉ một lát nhé. Tôi còn phải chờ tin kết quả phỏng vấn nữa.”
“Vậy thì hẹn cô ba giờ chiều. Tôi sẽ đặt sẵn bàn.”
Chiều hôm đó, Hương bước vào quán, đã thấy Hoàng ngồi đợi từ trước. Trên bàn là laptop mở sẵn cùng một tập bản vẽ khá dày. Anh vẫy tay chào, nụ cười thân thiện khiến cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
“Đến rồi à. Tôi còn lo cô bận không đến được.”
“Công việc chưa có gì, rảnh chứ.” – cô ngồi xuống, đặt túi cạnh ghế.
Hoàng đưa tập bản vẽ cho cô: “Đây là dự án nhà ở nhỏ trong ngõ. Tôi muốn thiết kế vừa hiện đại vừa gần gũi. Nhưng không biết người ngoài nhìn vào sẽ thấy thế nào.”
Hương lật từng trang, nhìn những đường vẽ tinh tế. Cô vốn không hiểu nhiều, nhưng vẫn cố gắng quan sát: “Ừm… chỗ này hơi nhiều cửa kính, liệu mùa hè có nóng không? Còn ban công… có thể trồng thêm cây xanh thì sẽ dễ chịu hơn.”
Hoàng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Có những ý kiến tuy đơn giản, nhưng lại khiến anh thật sự suy nghĩ.
“Cô có khiếu quan sát tốt đấy. Không phải ai cũng để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.” – anh khen.
“Thật sao? Tôi chỉ nói theo cảm nhận thôi.” – Hương bật cười, có chút ngượng ngùng.
“Đôi khi cảm nhận lại quan trọng hơn lý thuyết.” – Hoàng nhấp một ngụm cà phê, mắt vẫn dõi theo cô.
Khoảnh khắc ấy, Hương bỗng thấy tim mình lỡ nhịp. Cái nhìn của anh không hề quá mức, nhưng đủ khiến người khác xao động.
Họ ngồi trò chuyện đến tận chiều muộn. Ngoài việc xem bản vẽ, Hoàng còn kể vài câu chuyện vui trong nghề: những lần khách hàng đổi ý vào phút chót, những tình huống dở khóc dở cười khi làm việc ở công trường. Hương cười nhiều đến mức quên cả sự lo lắng về buổi phỏng vấn.
Khi ra về, Hoàng bất ngờ nói:
“Hương này… hôm qua tôi lỡ lưu số cô trong máy. Nhưng hình như… nó không hề là sự nhầm lẫn.”
Cô ngẩn ra: “Ý anh là gì?”
“Tôi nghĩ… chắc tôi muốn giữ liên lạc thật. Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã thấy cô đặc biệt.” – anh nói nhẹ nhàng, ánh mắt chân thành.
Hương đứng lặng trong vài giây. Tim cô đập loạn, nhưng lý trí lại nhắc nhở: Mới gặp ba lần thôi mà…. Cô mỉm cười, đáp khéo:
“Đặc biệt thì chưa biết. Nhưng tôi mong anh đừng làm phiền là được.”
Hoàng bật cười: “Yên tâm. Tôi không phiền đâu. Chỉ cần cô cho phép, tôi sẽ vẫn ở đây.”
Câu nói ấy, giản dị nhưng khiến lòng Hương rung lên một nhịp lạ.
Tối hôm đó, khi mở điện thoại, Hương thấy một tin nhắn mới từ Hoàng:
“Cảm ơn cô vì buổi chiều. Tôi đã nghĩ ra vài thay đổi cho bản vẽ. Mai tôi sẽ mời cô cà phê lần nữa để ‘báo cáo kết quả’. Được chứ?”
Hương bật cười, khẽ lắc đầu. Người đàn ông này thật biết cách bày tỏ. Cô định không trả lời, nhưng rồi ngón tay lại vô thức gõ một dòng ngắn gọn:
“Tùy anh.”
Nhắn xong, cô ôm gối nằm dài ra giường, lòng ngổn ngang cảm xúc. Từ bao giờ, một người xa lạ lại có thể làm xáo trộn nhịp sống vốn yên ả của cô đến thế này?
Ngoài kia, thành phố rực rỡ ánh đèn. Một mối liên kết mong manh vừa chớm, như sợi dây vô hình nối giữa hai con người. Và có lẽ, số điện thoại “bỏ quên” ấy chính là khởi đầu cho một hành trình dài…