Chiều cuối tuần, sau mấy ngày liền chờ đợi, Lan Hương cuối cùng cũng nhận được email phản hồi từ công ty. Trái tim cô đập thình thịch khi mở hộp thư.
“Chúng tôi trân trọng thông báo: Bạn đã trúng tuyển vị trí chuyên viên truyền thông. Mong bạn có mặt tại công ty vào thứ Hai tuần tới để hoàn tất thủ tục.”
Hương reo lên khe khẽ, nhảy cẫng giữa căn phòng trọ nhỏ bé. Bao nhiêu ngày lo lắng, bao nhiêu áp lực cuối cùng cũng vỡ òa. Cô liền gọi điện ngay cho cô bạn thân thời đại học để chia sẻ niềm vui.
Nhưng vừa cúp máy, điện thoại lại hiện tin nhắn từ một số quen quen:
“Có chuyện vui à? Tôi vừa nghe thấy tiếng cười to từ phòng đối diện.”
Hương giật mình. Phòng đối diện? Cô vội chạy ra mở cửa, nhìn sang… Và đúng lúc đó, cửa phòng bên kia cũng mở. Minh Hoàng bước ra, trong tay cầm túi rác.
Cả hai đứng sững vài giây.
“Anh… ở đây?” – Hương thốt lên, mắt mở to.
Hoàng nhún vai, cười tỉnh bơ: “Ừ. Tôi mới thuê phòng ở đây tuần trước. Không ngờ hàng xóm của tôi lại là cô gái ghét mưa hôm nọ.”
Hương lắp bắp: “Anh… Anh cố tình à?”
“Cố tình gì chứ? Trùng hợp thôi. Hà Nội bé thế này mà.” – Hoàng vừa nói vừa bước xuống cầu thang, vứt rác.
Còn Hương thì ngẩn ngơ đứng đó, đầu óc rối tung. Hóa ra, người đàn ông mà cô gặp ở quán cà phê mấy lần nay, lại là hàng xóm ngay sát vách.
Buổi tối, khi Hương đang hí hoáy nấu ăn trong bếp, tiếng gõ cửa vang lên. Mở cửa ra, cô thấy Hoàng với nụ cười tinh nghịch.
“Xin chào hàng xóm, cho tôi mượn ít muối được không? Tôi mới dọn đến, còn chưa kịp mua gia vị.”
Hương nhăn mặt: “Thật hay là cái cớ để bắt chuyện?”
“Cả hai.” – anh thẳng thắn, khiến cô bật cười bất lực.
Cuối cùng, Hương vẫn lấy hũ muối đưa cho anh. Nhưng chưa kịp đóng cửa, Hoàng đã nghiêng người nhìn vào căn bếp nhỏ:
“Cô nấu gì thế? Thơm quá.”
“Cơm rang thôi. Đơn giản mà.”
“Ừm… thế cho tôi nếm thử một ít được không? Tôi mà nấu thì chắc cháy mất.”
“Anh đúng là… phiền phức thật.” – Hương vừa lắc đầu vừa bật cười. Thế là Hoàng được mời vào, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ.
Cả hai ăn tối cùng nhau, nói đủ thứ chuyện linh tinh: từ thói quen sống, công việc, đến những sở thích nho nhỏ. Hương ngạc nhiên khi biết Hoàng rất thích trồng cây xanh, còn ban công phòng anh đã có mấy chậu hoa bé xinh.
“Không ngờ một kiến trúc sư lại thích tỉ mẩn thế.” – cô trêu.
“Đàn ông không nhất thiết lúc nào cũng phải khô khan.” – anh cười, đưa ánh mắt đầy ẩn ý về phía cô.
Hương vội cúi xuống ăn, tim đập nhanh không kiểm soát.
Nhưng không phải mọi thứ đều êm đẹp. Là hàng xóm, Hoàng bắt đầu xuất hiện với tần suất… dày đặc đến mức Hương nhiều lúc cảm thấy bị làm phiền.
Sáng sớm, khi cô còn ngái ngủ, đã nghe tiếng gõ cửa:
“Hương, cô có cà phê gói không? Tôi hết mất rồi.”
Tối muộn, khi cô đang chuẩn bị đi ngủ, lại có tin nhắn:
“Đèn bếp nhà cô tắt chưa? Tôi thấy sáng suốt từ nãy.”
Có lần, Hương còn bắt gặp Hoàng ngồi vắt vẻo ngoài ban công, tay cầm laptop làm việc, cứ như cố tình để cô nhìn thấy.
“Anh có thể bớt phiền phức đi một chút không?” – cô gắt, sau khi bị anh gõ cửa mượn… kéo cắt móng tay.
Hoàng nhún vai, đáp tỉnh bơ: “Đó là quyền lợi của hàng xóm thân thiện.”
“Thân thiện hay phiền toái thì tôi không biết. Nhưng đừng làm phiền tôi nữa.” – Hương cố tỏ ra nghiêm khắc.
Thế mà ngay tối hôm đó, khi mất điện bất ngờ, chính Hoàng lại là người mang đèn pin sang giúp.
“Cô xem, nếu không có hàng xóm phiền phức này thì giờ cô phải ngồi trong bóng tối rồi.” – anh trêu, đưa chiếc đèn pin nhỏ cho cô.
Hương chỉ biết bĩu môi, không nói nên lời.
Thời gian dần trôi, Hương bắt đầu nhận ra mình đã quen với sự có mặt của Hoàng. Dù có lúc anh thật sự… quá mức nhiệt tình, nhưng ngược lại, sự quan tâm ấy cũng khiến căn phòng trọ vốn yên tĩnh của cô trở nên ấm áp hơn.
Một buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Hoàng bất ngờ hỏi:
“Hương này, nếu một ngày tôi không còn làm hàng xóm phiền phức nữa, cô có thấy thiếu không?”
Cô thoáng ngẩn ra, rồi vội đáp: “Không thiếu. Tôi còn mừng thì có.”
Nhưng trong khoảnh khắc anh mỉm cười im lặng, trái tim cô lại chùng xuống. Thật sự… nếu một ngày không còn nghe tiếng gõ cửa quen thuộc, liệu mình có thấy trống trải không?
Đêm ấy, Hương nằm dài trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được. Ngoài ban công, ánh đèn phòng đối diện vẫn sáng. Bóng dáng Hoàng lặng lẽ bên laptop in rõ trên tấm rèm cửa.
“Đúng là hàng xóm phiền phức…” – cô thì thầm, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.
Có lẽ, sự phiền phức ấy… chính là thứ đang len lỏi vào cuộc sống vốn đơn điệu của cô, từng chút một, từng ngày một.