nắng ấm sau mưa

Chương 5: Bản nhạc giữa mùa thu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu thu, không khí se lạnh len vào từng nhịp thở. Lan Hương bước ra khỏi ký túc xá với chiếc khăn mỏng quàng hờ trên cổ. Trời trong xanh, ánh nắng nhẹ dịu phủ lên tán cây vàng úa, tạo nên một khung cảnh nên thơ mà cô vô tình dừng lại ngắm nhìn.

Cô khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ: Có lẽ đây là mùa mình thích nhất. Không còn cái oi bức của mùa hạ, cũng chưa tới cái rét cắt da của mùa đông. Thu vừa vặn, nhẹ nhàng.

Điện thoại trong túi khẽ rung. Tin nhắn từ Hoàng hiện lên:

“Trưa nay rảnh không? Tôi muốn mời cô đi nghe nhạc. Có một buổi hòa nhạc nhỏ trong phòng trà, bạn tôi biểu diễn. Nghĩ cô sẽ thích.”

Lan Hương đọc tin nhắn, thoáng ngẩn người. Hòa nhạc? Một buổi hẹn… à không, chắc chỉ là bạn bè thôi. Nhưng tim cô lại đập nhanh bất thường.

Cô nhắn lại ngắn gọn:

“Được.”

Buổi trưa, Hoàng đón cô bằng chiếc xe quen thuộc. Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen, trông vừa lịch sự vừa phóng khoáng. Vừa gặp, anh mỉm cười:

“Cô hợp với mùa thu lắm.”

Lan Hương thoáng giật mình, tim đập mạnh. Cô chưa kịp đáp thì Hoàng đã mở cửa xe cho cô, hành động tự nhiên như thể đã quen thân từ lâu.

Chiếc xe bon bon chạy qua những con phố lấp lánh lá vàng rơi. Không khí trong xe thoang thoảng mùi gỗ mới, kết hợp cùng giọng nói trầm ấm của Hoàng, khiến Hương thấy lòng mình dần lặng xuống.

“Cô có hay nghe nhạc sống không?” – Hoàng hỏi.

“Ít lắm. Tôi toàn nghe nhạc trên điện thoại thôi.”

“Thế thì hôm nay sẽ khác. Âm nhạc trực tiếp có sức mạnh rất kỳ lạ. Nó giống như… một bản nhạc gõ thẳng vào trái tim, không qua bất kỳ thiết bị nào.”

Hương lặng im, ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh dưới ánh nắng hắt vào. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm giác mình đang bước vào một thế giới khác – nơi có sự an yên và lạ lẫm.

Phòng trà nằm trong một con ngõ nhỏ yên tĩnh. Bên trong, ánh đèn vàng dịu rọi xuống sân khấu nhỏ với chiếc piano đặt chính giữa. Không gian ấm cúng, bàn ghế gỗ bày biện đơn giản.

Hoàng chọn một bàn sát cửa sổ cho cả hai. Khi nhạc cất lên, Hương lặng người. Giọng ca trong trẻo vang lên cùng tiếng dương cầm dìu dặt, từng giai điệu len lỏi vào tâm hồn cô.

Cô chưa từng nghĩ mình sẽ xúc động đến vậy. Trong lòng dâng lên biết bao ký ức mơ hồ: tuổi thơ, những ngày một mình giữa thành phố xa lạ, những lần mưa ướt áo không ai che ô… và giờ đây, ngồi cạnh một người đàn ông xa lạ nhưng lại mang đến cảm giác thân thuộc.

Hoàng khẽ nghiêng đầu nhìn cô. Dưới ánh đèn vàng, Hương ngồi im, đôi mắt long lanh ánh nước, gương mặt dịu dàng đến mức khiến anh ngẩn ngơ.

“Có vẻ cô thích.” – Anh khẽ nói.

Hương gật đầu, giọng nhỏ như gió: “Rất thích… Cảm giác như trái tim mình được chạm tới.”

Hoàng im lặng, chỉ nhìn cô thật lâu. Trong khoảnh khắc ấy, không cần lời nói, cả hai đều hiểu họ đang dần tiến gần hơn.

Sau buổi hòa nhạc, Hoàng đưa cô dạo quanh hồ. Lá vàng bay lả tả theo gió, mặt hồ lấp lánh ánh nắng chiều.

“Lúc nghe bản nhạc đó, cô nghĩ gì?” – Hoàng bất chợt hỏi.

Hương suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tôi nghĩ… nếu có ai đó thật sự hiểu mình, chỉ cần ngồi cạnh, không cần nói gì cả, cũng đủ rồi.”

Hoàng dừng bước, nhìn thẳng vào cô. Trong ánh mắt anh, có điều gì đó sâu thẳm, khiến Hương chột dạ.

“Có thể… tôi sẽ là người đó.” – Anh nói chậm rãi, giọng khẽ nhưng rõ ràng.

Lan Hương sững người, trái tim như bị bỏ quên một nhịp. Cô không biết nên đáp lại thế nào. Sự thẳng thắn của anh khiến cô bất ngờ, đồng thời cũng làm dấy lên một cảm xúc khó gọi tên.

Cô vội quay mặt sang hướng khác, cố giấu đi sự bối rối: “Anh đùa sao?”

Hoàng không trả lời, chỉ khẽ cười. Nhưng trong ánh mắt anh, sự nghiêm túc đã nói thay tất cả.

Tối về, Hương nằm dài trên giường, nhớ lại cả ngày hôm nay. Từng nốt nhạc, từng ánh nhìn, từng lời nói của Hoàng đều quay cuồng trong tâm trí.

Cô áp tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim rộn ràng. Một phần trong cô muốn chạy trốn, phần khác lại không thể cưỡng lại sức hút từ người đàn ông ấy.

Mình đã bắt đầu thích anh ta rồi sao? – Câu hỏi ấy cứ vang mãi trong đầu, khiến cô mất ngủ cả đêm.

Ngoài kia, mùa thu đang chậm rãi trôi qua, để lại một bản nhạc êm đềm mà không ai có thể đoán trước đoạn điệp khúc tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×