nắng ấm sau mưa

Chương 6: Lời mời bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi hòa nhạc mùa thu hôm ấy, Lan Hương vẫn còn mang trong lòng một dư vị khó tả. Những nốt nhạc dường như không chỉ vang lên trong phòng trà, mà còn khắc hẳn vào trái tim cô. Và hơn hết, lời nói của Hoàng – giản đơn, rõ ràng – vẫn cứ vang vọng mãi: “Có thể… tôi sẽ là người đó.”

Mỗi khi nhớ lại, Hương đều thấy tim mình đập nhanh, lồng ngực căng tràn một cảm giác lạ lẫm. Cô không dám chắc đó có phải là tình yêu không, nhưng ít nhất, Hoàng đã bước vào cuộc sống của cô theo cách tự nhiên nhất.

Buổi chiều hôm sau, khi Hương vừa kết thúc giờ làm thêm ở một tiệm sách nhỏ, điện thoại bất ngờ rung lên. Là Hoàng.

“Lan Hương, tối mai cô có bận không?” – giọng anh vang lên trầm ấm, quen thuộc.

Cô hơi do dự: “Tôi… chắc là không. Có chuyện gì vậy?”

“Có một bữa tiệc nhỏ, tôi muốn mời cô đi cùng. Gọi là bạn đồng hành, cũng không quá trang trọng. Chỉ là buổi tụ họp với vài đồng nghiệp trong ngành.”

“Tiệc…?” – Hương hơi lúng túng.

Cô không quen xuất hiện ở những nơi đông người, đặc biệt là với người chưa thật sự thân. Nhưng giọng nói tự tin và kiên nhẫn của Hoàng lại khiến cô khó từ chối.

“Ừ, nếu cô ngại, cứ coi như một lần đổi gió. Tôi đảm bảo cô sẽ không thấy khó xử.”

Cuối cùng, sau vài giây lặng thinh, Hương khẽ gật đầu, dù biết anh không thể thấy: “Được… mai gặp.”

Cả tối hôm đó, Hương đứng trước gương không biết chọn bộ đồ nào. Cô vốn ít tham dự tiệc tùng, quần áo hầu như chỉ toàn váy công sở đơn giản hoặc quần jean áo sơ mi.

Bạn cùng phòng thấy thế liền bật cười:

“Cậu làm gì căng thẳng vậy? Đi với anh chàng hôm bữa à?”

“Ừ…” – Hương ậm ừ, mặt hơi đỏ.

“Trời ạ, vậy thì càng phải chuẩn bị kỹ. Tớ có cái váy này hợp với cậu lắm.” – cô bạn lôi ra một chiếc váy màu be nhạt, dáng ôm nhẹ nhàng, vừa thanh lịch vừa duyên dáng.

Hương thử vào, soi gương. Bất giác, cô thấy một phiên bản khác của chính mình: dịu dàng, nữ tính hơn. Tim cô khẽ run lên khi nghĩ đến ánh mắt Hoàng sẽ nhìn mình ngày mai.

Buổi tối hôm sau, Hoàng đợi sẵn trước ký túc xá. Khi Hương bước ra, anh thoáng sững lại.

“Cô… trông khác hẳn mọi ngày.” – giọng anh khẽ nhưng rõ ràng, ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên lẫn thích thú.

“Khác… theo hướng nào?” – Hương hơi lo lắng.

“Đẹp hơn.” – Hoàng trả lời thẳng thắn, khiến cô đỏ bừng mặt, vội quay đi.

Chiếc xe lướt nhanh qua những con phố rực rỡ ánh đèn. Trong khoang xe, không khí như dày thêm bởi sự im lặng ngượng ngùng. Hương khẽ xoay chiếc túi nhỏ trong tay, trong khi Hoàng giữ ánh mắt tập trung phía trước, khóe môi nhếch nhẹ một nụ cười khó đoán.

Địa điểm là một nhà hàng sang trọng, ánh đèn vàng ấm áp. Khi cả hai bước vào, vài ánh mắt quay lại nhìn. Hoàng vốn là gương mặt quen thuộc trong giới kiến trúc, sự xuất hiện của anh cùng một cô gái trẻ trung khiến không ít người xì xào.

“Đây là bạn tôi, Lan Hương.” – Hoàng giới thiệu ngắn gọn, ánh mắt dịu dàng hơn thường ngày khi nhìn cô.

Một đồng nghiệp nam cười: “Không ngờ Hoàng cũng có ngày đưa bạn gái đi tiệc nhỉ.”

Hoàng không phủ nhận, chỉ cười nhẹ, còn Hương thì đỏ mặt, lí nhí: “Không… không phải…”

Mọi người bật cười, không khí càng thêm vui vẻ.

Trong suốt bữa tiệc, Hoàng luôn tinh tế kéo ghế cho Hương, rót nước, gắp thức ăn. Những cử chỉ tưởng như nhỏ nhặt ấy lại khiến Hương cảm nhận rõ ràng sự quan tâm đặc biệt anh dành cho mình.

Giữa buổi, khi dàn nhạc trong nhà hàng cất lên bản ballad lãng mạn, Hoàng bất ngờ quay sang:

“Cô có muốn nhảy một bài không?”

“Nhảy…?” – Hương tròn mắt, bối rối.

“Chỉ là điệu slow đơn giản thôi. Đừng lo, tôi dẫn được.”

Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã nắm lấy tay cô, dẫn ra sàn nhảy nhỏ. Âm nhạc vang lên, Hoàng đặt tay nhẹ lên eo cô, còn Hương thì run rẩy đặt tay lên vai anh.

Những bước chân đầu tiên lúng túng, nhưng rồi dần nhịp nhàng. Hương ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, trong đó dường như có ngàn vạn điều chưa nói.

Khoảnh khắc ấy, cô cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại hai người. Tiếng nhạc, ánh đèn, tiếng cười nói xung quanh… tất cả mờ đi, chỉ còn lại nhịp tim vang vọng.

Khi bài nhạc kết thúc, Hoàng cúi xuống thì thầm:

“Cảm ơn cô đã đồng ý đến. Hôm nay… tôi rất vui.”

Lan Hương khẽ gật đầu, mắt ánh nước long lanh. Cô không dám nói ra, nhưng trong lòng biết rõ: chính cô cũng đang hạnh phúc đến lạ thường.

Trở về sau bữa tiệc, Hương ngồi lặng bên cửa sổ ký túc xá. Ngoài kia, đêm đã muộn, ánh đèn đường hắt vào khoảng không yên tĩnh.

Cô áp tay lên ngực, khẽ thì thầm một mình: Mình đang dần bước vào thế giới của anh ấy…

Và có lẽ, từ đây, hành trình của cô sẽ không còn đơn độc như trước nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×