Một tuần sau buổi tiệc, cuộc sống của Lan Hương dường như đã đổi khác. Không còn là những ngày đều đều đến lớp, làm thêm, về phòng rồi lặng lẽ học tập. Giờ đây, trong những ngày trôi qua đều có hình bóng của Hoàng.
Tin nhắn của anh xuất hiện đều đặn, khi thì một lời chúc buổi sáng, khi thì một câu hỏi han ngắn gọn: “Hôm nay thế nào? Mệt không?” Chỉ vậy thôi mà Hương đã thấy lòng mình ấm áp.
Cô dần quen với sự có mặt của anh, như một thói quen mà nếu thiếu sẽ trở nên trống trải.
Chiều hôm ấy, Hương tan ca muộn ở tiệm sách. Trời đang thu dần sang đông, gió lạnh hơn, mây đen kéo đến che kín bầu trời. Cô ngẩng lên, dự cảm một cơn mưa sắp đổ xuống.
Đúng lúc ấy, điện thoại reo.
“Lan Hương, cô xong việc chưa?” – giọng Hoàng trầm ấm vang lên.
“Ừ, tôi vừa rời tiệm. Có chuyện gì vậy?”
“Trời sắp mưa to, cô đứng chờ tôi ở cổng lớn, tôi qua đón.”
“Không cần đâu, tôi mang ô rồi.”
“Tin tôi đi, ô không chống được cơn mưa này đâu.” – anh cười nhẹ rồi cúp máy, không cho cô cơ hội từ chối.
Hương cầm ô, bước nhanh ra cổng trường. Quả nhiên, chỉ vài phút sau, gió nổi lên ào ào, những giọt mưa đầu tiên rơi lộp bộp xuống mặt đường.
Hoàng xuất hiện kịp lúc. Anh đưa cô lên xe, vừa lúc cơn mưa trút xuống như thác.
Trong xe, không gian mờ mờ hơi nước. Hoàng đưa tay điều chỉnh kính chắn gió, rồi quay sang nhìn cô:
“Cô xem, nếu không có tôi, chắc giờ đã ướt sũng rồi.”
Hương bật cười: “Anh đúng là… lúc nào cũng nói như thể mình là người hùng vậy.”
“Thế cô không thấy tôi là người hùng sao?” – Anh giả vờ nghiêm túc, ánh mắt sáng lấp lánh.
Cô định đáp trả, nhưng bắt gặp ánh mắt ấy thì bối rối quay đi. Tim cô lại đập nhanh hơn bình thường.
Chiếc xe lướt đi trong mưa, ánh đèn đường hắt qua màn nước thành những vệt sáng vàng nhòe nhoẹt. Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên từ radio, kết hợp cùng tiếng mưa rơi, tạo nên bầu không khí lạ thường.
“Lan Hương.” – Hoàng lên tiếng sau vài phút im lặng.
“Gì vậy?”
“Nếu một ngày, tôi biến mất khỏi thế giới của cô… cô có nhớ không?”
Hương giật mình. Câu hỏi quá bất ngờ, trong lòng cô thoáng dấy lên lo lắng mơ hồ.
“Tại sao anh lại hỏi vậy?”
Hoàng im lặng một lúc, rồi chỉ mỉm cười: “Chỉ là… tự nhiên muốn biết.”
Hương cúi đầu, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào tiếng mưa: “Chắc là… có.”
Hoàng nghe rõ, khóe môi khẽ nhếch. Nhưng anh không nói gì thêm, chỉ để mặc sự im lặng ấm áp ấy bao trùm lấy cả hai.
Đột nhiên, chiếc xe khựng lại.
“Gì thế?” – Hương hỏi.
Hoàng nhăn mày: “Xe bị ngập nước, chết máy rồi.”
Bên ngoài, mưa vẫn xối xả, đường phố ngập lụt. Anh thử khởi động nhiều lần nhưng vô ích.
“Có lẽ phải chờ cứu hộ. Nhưng trong lúc này…” – Hoàng nhìn quanh, rồi chỉ về phía một mái hiên nhà bên đường – “Chúng ta có thể trú tạm.”
Hương thở dài, chấp nhận. Cả hai vội vã chạy trong mưa, ô che không đủ rộng, vai áo Hương ướt lạnh. Nhưng khi đến được mái hiên, cả hai đều bật cười vì tình huống trớ trêu.
“Đúng là… cơn mưa bất ngờ.” – Hương vừa vuốt tóc vừa nói.
Hoàng ngắm nhìn cô, gương mặt dưới ánh đèn vàng càng trở nên dịu dàng. Anh chợt nghiêng người, kéo chiếc khăn quàng cổ của mình khoác lên vai cô.
“Anh làm gì vậy? Tôi không sao.” – Cô ngạc nhiên.
“Cô mà ốm thì ai sẽ trả lời tin nhắn mỗi tối cho tôi?” – Anh đáp, giọng vừa đùa vừa thật.
Hương tim đập loạn, không dám ngẩng mặt nhìn anh.
Cả hai ngồi xuống bậc thềm, nghe tiếng mưa ào ạt. Không khí giữa họ dường như đã thay đổi – gần gũi hơn, ấm áp hơn, như thể mọi khoảng cách đang dần biến mất.
Hương khẽ hỏi: “Anh thường xuyên quan tâm người khác thế này sao?”
“Không.” – Hoàng nhìn thẳng vào mắt cô – “Chỉ với người đặc biệt thôi.”
Trái tim Hương như ngừng đập một nhịp.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng cô, một dòng chảy mới đã bắt đầu – lặng lẽ, nhưng mạnh mẽ vô cùng.
Khi cứu hộ đến, trời đã ngớt mưa. Hoàng đưa Hương về tận ký túc. Trước khi rời đi, anh đứng cạnh xe, nói khẽ:
“Hôm nay, cảm ơn cơn mưa. Nhờ nó… tôi có thêm một kỷ niệm với cô.”
Lan Hương lặng nhìn bóng xe xa dần. Cô chạm tay vào khăn quàng trên vai, lòng ngổn ngang cảm xúc.
Có lẽ… từ nay, cô không còn sợ những cơn mưa bất ngờ nữa. Bởi mưa đã gắn liền với một người, và một cảm giác đang lớn dần trong tim.