nàng dâu hiếu thảo

Chương 2: Chiếc Váy Cấm Đoán


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng tân hôn xa hoa, lẽ ra phải là nơi ngập tràn mật ngọt, giờ đây lại giống như một nhà giam bằng lụa và nhung. An Tịnh ôm chặt chiếc hộp nhung đen, cảm giác chiếc hộp nhỏ bé đó chứa đựng cả một vận mệnh khổng lồ và bí ẩn.

Cô mở tờ giấy ra lần nữa. Dưới ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ, dòng chữ viết tay của bố chồng cô, Ông Đông Lân, hiện lên rõ ràng, ngắn gọn nhưng đầy sức nặng, khiến hơi thở cô nghẹn lại:

1. Sáu giờ tối, chuẩn bị tại phòng thay đồ bí mật ở tầng ba (Mật mã: 1801). 2. Trang phục: Mặc chiếc váy lụa màu rượu vang mà người hầu đã đặt sẵn. Không được mặc nội y. Tóc búi cao, đơn giản. 3. Hành xử: Trong buổi tiệc, con là người hầu tiệc đặc biệt của riêng ta. Mọi yêu cầu phải được đáp ứng bằng một nụ cười, không được phép từ chối hoặc tỏ ra bất mãn. 4. Kết thúc: Con sẽ được ta đưa về phòng lúc nửa đêm. Tuyệt đối không để Khắc Kiệt nhìn thấy trang phục này, và không để bất kỳ ai khác biết con đã làm gì tối nay.

An Tịnh cảm thấy khuôn mặt mình nóng ran, tim đập loạn xạ. Cô dâu mới... lại phải không mặc nội y và đóng vai trò người hầu tiệc đặc biệt? Điều này hoàn toàn vượt quá giới hạn của sự "hiếu thảo" thông thường. Nó mang tính chất sỉ nhục và gợi cảm một cách khó chấp nhận.

Cô tự hỏi, liệu đây có phải là một bài kiểm tra lòng trung thành, hay chỉ là một sự sắp đặt kỳ lạ của một gia tộc có quá nhiều tiền và quyền lực? Nỗi sợ hãi len lỏi, nhưng kèm theo đó là một sự tò mò và một cảm giác buộc phải chấp nhận để giữ vững cuộc hôn nhân này. Cô nghĩ đến Khắc Kiệt, người chồng lạnh nhạt nhưng là niềm hy vọng duy nhất của cô ở đây. Cô phải làm.

Thời gian trôi chậm chạp trong căn biệt thự rộng lớn. Đúng sáu giờ tối, An Tịnh lén lút tìm đến phòng thay đồ bí mật. Mật mã 1801 vang lên lách cách. Căn phòng nhỏ, tối, chỉ có một giá treo đồ đơn giản. Trên đó là chiếc váy lụa màu rượu vang, chất liệu mỏng manh đến mức gần như trong suốt dưới ánh sáng đèn.

Cô cởi bỏ bộ đồ ngủ, bàn tay run rẩy chạm vào chất lụa mềm mại, mát lạnh. Cô hít một hơi sâu, rồi thực hiện yêu cầu đầu tiên: Không mặc nội y. Cảm giác vải lụa trượt trên da thịt, nhẹ nhàng và trần trụi, khiến cô cảm thấy vô cùng phơi bày và nhạy cảm.

Khi chiếc váy được mặc vào, An Tịnh ngước nhìn mình trong gương. Cô gái trong gương không còn là nàng dâu hiền dịu, mà là một người phụ nữ quyến rũ một cách nguy hiểm. Chất lụa mỏng manh ôm sát cơ thể, đường cong ẩn hiện dưới ánh đèn lờ mờ. Chỉ một cử động nhẹ cũng có thể tố cáo sự trần trụi bên trong.

Nước mắt cô chợt trào ra. "Đây không phải là hiếu thảo, đây là..." Cô nghẹn lại, không dám thốt ra từ ngữ đó. Nhưng rồi cô nghĩ đến lời đe dọa của Ông Lân, nghĩ đến sự sụp đổ của gia đình nếu cô không tuân lệnh. Cô lau nước mắt, chỉnh lại mái tóc búi cao. Cô phải đeo lên một chiếc mặt nạ. Mặt nạ của một "người hầu tiệc đặc biệt", phục tùng và tuyệt đối vâng lời.

Khi An Tịnh bước xuống đại sảnh, buổi tiệc đã bắt đầu. Không có quá nhiều người, chỉ khoảng năm, sáu nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh và chính trị. Khắc Kiệt không có mặt. Đây là buổi tiệc của riêng Ông Đông Lân.

Ông Đông Lân thấy cô, ánh mắt ông dừng lại, thoáng qua một tia hài lòng và... kỳ vọng khó hiểu. Ông không nói một lời nào, chỉ gật đầu ra hiệu.

Ngay lập tức, một vị khách lớn tuổi, có vẻ là đối tác làm ăn quan trọng, cất tiếng: "Cô gái này là ai? Trông lạ quá, lại phục vụ rượu sao?"

Ông Đông Lân mỉm cười, một nụ cười ẩn ý: "À, đây là cô gái của tôi. Tối nay, cô ấy sẽ chỉ phục vụ riêng bàn này. Cô ấy là người rất tận tâm và chu đáo."

An Tịnh hiểu: "Cô gái của tôi" – một cách nói đầy ẩn ý và áp đặt. Cô hít một hơi, khuôn mặt căng thẳng nhưng cố nở một nụ cười tiêu chuẩn. Cô bắt đầu thực hiện "nghi thức" đầu tiên của mình: rót rượu, đưa khăn, và lắng nghe những lời tán tỉnh đầy ẩn ý, với chiếc váy lụa mỏng manh, cấm đoán đang trượt nhẹ trên da thịt cô. Cô biết, đêm nay sẽ còn rất dài.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×